Mấy ngày kế tiếp, Thái Dương bất tri bất giác hình thành một thói quen. Chính là thích thừa dịp không có người lấy di động ra xem lại đoạn vid ngắn quay cảnh Khiêu Vũ thảo nhảy múa hôm đó.

Bất quá chỉ là một gốc thực vật cử động thôi, xem đi xem lại kỳ thật cũng chẳng vấn đề gì, song không biết vì sao, cậu chính là nhịn không được xem liên tục, giống như bị mê muội.

Ngày thứ tư đến Bản Nạp, Cố Văn Vũ mang theo bọn họ đi tham gia hôn lễ của một hộ nhà trong thôn lân cận. Hôn lễ thực náo nhiệt, yến tiệc có đủ loại mỹ thực đặc sắc của người Thái, bất quá cũng có chút đồ ăn nổi tiếng, như sinh huyết vượng, côn trùng nướng, các loại nội tạng xay nhuyễn, đối với người Hán mà nói thì thật quá thách thức, cho dù ngay cả đồ ăn tạp như Thái Dương cũng không dám hỏi thăm.

Người Thái tửu lượng cao, hết mấy vòng kính rượu, mấy đồng chí IT tửu lượng trung bình rất nhanh liền chống đỡ không nổi, đến thời điểm tiệc rươu chấm dứt khách chủ vui vẻ ra về, cơ hồ mỗi người đều đã ngà ngà.

Nhất là Thái Dương, cả khuôn mặt đều hồng hồng, nhìn qua lại còn muốn e thẹn hơn cả tân nương tử trang điểm đậm kia.

Lý Lập Bang nhân dịp giễu cợt cậu, cậu cư nhiên cũng không phản bác, chỉ cúi không biết nghĩ cái gì, thi thoảng len lén cười vài tiếng, nhìn qua thấy thật ngốc nghếch vô cùng.

Trương Gia cùng Lý Lập Bang hiểu rõ Thái Dương, biết thằng nhãi này uống rượu sẽ phân làm mấy giai đoạn. Nhẹ nhàng thì chính là nói nhảm, những lời vớ vẩn vô nghĩa đặc biệt nhiều, chỉ cần để cậu tóm được thì sẽ bị ôm cổ nói một ngày. Nhưng nếu thật sự say khướt, thì sẽ thành như bây giờ, ngoại trừ cười ngây ngô, trên cơ bản sẽ không có phản ứng gì khác, hơn nữa đường về não cũng đều bị gián đoạn, người khác nói gì nghe gì, cũng đều bỏ qua.

Vậy nên, tối đó, mắt thấy Thái Dương đi theo Cố Văn Vũ lên lầu đi ngủ, Lý Lập Bang cứ không yên trong lòng, nếu không phải bởi vì chính hắn đi cũng liêu xiêu, bằng không hắn quyết định là phải bám theo xem Thái Dương.

Mà Quách Minh Viễn khi tham gia hôn lễ nhận được một cuộc điện thoại, từ đó về sau sắc mặt liền luôn không tốt, chân mày gắt gao nhíu, càng không ngừng ra ngoài đánh điện, giống như đã xảy ra chuyện gấp gì. Cuối cùng chỉ chào bọn họ một tiếng, ngồi máy bay đi suốt đêm.

Chờ sau khi Quách Minh Viễn đi, Trương Gia mơ hồ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Cậu vẫn âm thầm lưu ý thần sắc của Quách Minh Viễn, tuy rằng bề ngoài sư huynh che dấu rất khá, song nếu để tâm quan sát vẫn có thể phát hiện, anh thi thoảng lại nhìn phía Thái Dương, ánh mắt mang sự lo lắng. Anh trước khi đi có nói mình nguyên bản cần đến văn phòng Thượng Hải làm việc một chuyến, hiện tại vừa vặn cũng có chuyện cần anh xử lý, cho nên mới đi gấp như vậy. Nhưng Trương Gia lại để ý rằng, khi Quách Minh Viễn rời đi mua vé máy bay, lại là vé quay về thàng B.

Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trực giác nói cho Trương Gia biết, sư huynh lần này đột nhiên rời đi, có lẽ là có quan hệ với Thái Dương. Nhưng liệu có chuyện gì có thể xảy đến với Thái Dương chứ?

Nếu bình thường, Trương Gia nhất định sẽ đem sự tình điều tra rõ ràng, bất quá hôm nay ở tiệc cưới cậu cũng bị uống không ít rượu, cho nên đầu óc hỗn loạn, rất nhiều suy nghĩ chỉ chợt lóe lên trong đầu, xong cũng liền mất tăm.

Chờ sau khi trở lại nhà Cố Văn Vũ, cậu cùng Lý Lập Bang tắm rửa qua loa một cái xong liền tiến vào lều ngủ, nhanh chóng bất tỉnh nhân sự.

Tầng hai nhà trúc.

Thái Dương sau khi tắm táp xong mới phát hiện quần áo giặt còn chưa khô, liền hỏi Cố Văn Vũ mượn một bộ.

Cố Văn Vũ quanh năm không ở nhà, nơi này vốn cũng không có quần áo đàn ông, cuối cùng lật hồi lâu trong rương lấy ra một bộ Thái phục.

Trang phục đàn ông Thái không giống nữ trang diễm lệ phức tạp, mà vô cùng đơn giản cực kì khoan khoái. Áo vải bố trắng cổ tròn, thêm quần vải mềm màu xanh đen, khiến cậu nhóc mới vừa tắm rửa trắng trẻo lại càng thêm sạch sẽ sáng sủa, chợt nhìn thấy giống như cậu học sinh ngây ngô bước ra từ trong bộ film thập niên năm mươi sáu mươi.

Thái Dương cũng không để ý gì, tắm xong ngược lại nhanh nhẹn lên không ít, lăn qua lộn lại trong phòng khách, chính là không muốn ngoan ngoãn ngủ. Vì thế móc từ trong hành lý ra hồ lô tiêu mua ở khu du lịch mấy ngày trước, ngồi bên hành lang ban công, câu được câu mất thổi chơi, thổi khúc nọ xọ khúc kia, muốn bao nhiêu khó nghe liền có bấy nhiêu khó nghe.

Rất nhanh Cố Văn Vũ cũng tắm rửa xong, hắn không có mặc áo, làn da bánh mật khỏe mạnh dưới ánh trăng lộ ánh sáng bóng nhẹ nhàng. Hắn vừa dùng khăn mặt lau tóc vừa tiến lại, đưa đến một trận hương mát mẻ nhàn nhạt.

Thái Dương nghe tiếng quay đầu nhìn, nháy mắt thấy Cố Văn Vũ, cảm giác khẩn trương không hiểu từ đâu lại xuất hiện, vì thế lập tức cúi thấp đầu, càng thêm chăm chỉ thổi hồ lô tiêu.

Đương nhiên, cũng càng thổi khó nghe thêm.

Cố Văn Vũ chẳng nói gì, cầm ghế trúc ngồi xuống bến người Thái Dương, lẳng lặng nghe.

Ban đêm Bản Nạp thực an bình, bầu trời đêm đầy sao xa rời thành thị, có một sự mênh mông nói không nên lời. Gió đêm lành lạnh thổi trên mái tóc còn ẩm ướt, quả thực khiến cho người ta khoan khoái đến tận xương cốt.

Trong lò sưởi phòng khách vẫn còn đốt than củi, trong niêu đồng bên trên có thang giã rượu Cố Văn Vũ vừa mới đổ đầy vào, lúc này đang được lửa thiêu đốt tỏa ra hương ấm ngọt ngào dìu dịu.

Da mặt Thái Dương dù có dày đến đâu cũng chung quy là có hạn, thấy thứ mình thổi ra thật sự quá đáng xấu hổ, liền ngượng ngùng nhả ra, lầu bầu oán giận một tiếng: “Cái thứ khỉ gió này, sao lại khó thổi thế chứ! Không phải là mua nhầm hàng giả đó chứ......”

Cố Văn Vũ đang yên lặng dùng khăn mặt lau tóc, nghe thấy Thái Dương oán thán, liền đem khăn từ trên đầu quàng xuống, sau đó đưa tay muốn lấy hồ lô tiêu của Thái Dương.

Thái Dương sửng sốt, không biết Cố Văn Vũ là muốn làm gì.

Cố Văn Vũ: “Đưa đây, tôi thử giúp cậu xem.”

Thái Dương: “Chính là...... Chính là tớ đã thổi rồi......”

Cố Văn Vũ: “Không sao.”

Thái Dương cảm thấy có điểm không được tự nhiên, sau đó lại vì bản thân kỳ cục mà cảm thấy sinh khí, trong lòng không ngừng tự mắng, nhắc nhở bản thân mình là thằng đàn ông, đừng có giống như thiếu nữ thích suy đông tưởng tây, liền đem hồ lô tiêu đưa cho Cố Văn Vũ.

Cố Văn Vũ cầm hồ lô tiêu trong tay, hơi hơi nghiêng đầu nhìn, tóc mái rũ xuống, có chút che khuất ánh mắt. Ngón tay thon dài xinh đẹp ấn đúng vào vị trí lỗ âm bên trên, sau đó, liền nhẹ nhàng ngậm vào miệng hồ lô.

Trong nháy mắt kia, hô hấp của Thái Dương đều như muốn ngừng lại!

Bên ngoài miệng hồ lô kia còn dính nước miếng của cậu a! Nhưng Cố Văn Vũ lại không có lấy một chút biểu hiện do dự ghét bỏ, vẫn mang vẻ mặt thản nhiên như cũ, giống như hết thảy đều là chẳng qua chỉ là chuyện đương nhiên.

Thái Dương nhìn đến mặt đỏ tai hồng, cảm thấy xấu hổ quá chừng, song cũng cảm thấy bộ dạng này của Cố Văn Vũ thật sự rất dễ coi, không muốn dời tầm mắt đi.

Vì cái gì cậu lại cảm thấy một thằng đàn ông ưa nhìn cơ chứ? Không phải là có điểm rất không bình thường ư? Cho tới nay chẳng phải cậu vẫn chỉ bị những em gái yêu kiều hấp dẫn đó sao?

Thái Dương đang càng lúc càng rối rắm, lại đột nhiên bị tiếng nhạc hồ lô tiêu Cố Văn Vũ thổi hấp dẫn.

Hoàn toàn bất đồng với những nhạc khúc hồ lô tiêu truyền thống từng nghe qua được thổi tràn lan khắp phố lớn ngõ nhỏ tại khu thắng cảnh, khúc Cố Văn Vũ thổi, Thái Dương cho tới bây giờ chưa từng nghe qua.

Giai điệu kia cũng không tuyệt đẹp, thậm chí chỉ là mấy tiếng trong veo nhẹ nhàng, nhưng giống như gió lướt mặt hồ, bay qua rừng trúc, khiến tâm tình người khác vô cớ trở nên ôn hòa, tất cả xốc nổi cùng bất an trở thành hư không......

Thời điểm Cố Văn Vũ thổi hồ lô tiêu buông rũ mắt xuống, giống khi hắn làm bất cứ chuyện gì khác, vô cùng nghiêm túc chuyên chú.

Thái Dương cơ hồ không chớp mắt nhìn hắn đăm đắm, tưởng rằng hắn chẳng hề chú ý mình, nhưng nếu không phải do ánh sáng u ám như vậy, Thái Dương sẽ phát hiện, hai má Cố Văn Vũ kỳ thật đã hiện ánh phớt hồng.

Khi khúc nhạc kết thúc, Thái Dương mới lấy lại tinh thần, trong lòng đột nhiên có một cảm giác thực kỳ diệu, không biết nên nói gì mới đúng, ấp a ấp úng nửa ngày, cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi một vấn đề hoàn toàn không liên quan đến tình cảnh hiện tại:

“Cố Văn Vũ, cậu có bạn gái không?”

Cố Văn Vũ buông hồ lô tiêu bên miệng, có chút ngoài ý muốn nhìn Thái Dương.

Thái Dương tựa hồ cũng nhận ra mình hỏi quá đột ngột, sờ sờ mũi cuống quít giải thích: “Ha ha, tớ vừa mới suy nghĩ, cậu xem cậu biết ca hát, lại biết thổi hồ lô tiêu êm tai, bộ dạng lại rất ngầu, sao lại không chiếm được con tim ít nhiều em gái xinh tươi chứ a, phải không, ha ha a......”

Cố Văn Vũ liền thản nhiên nhìn Thái Dương, cuối cùng Thái Dương bị hắn nhìn đến thật sự giả cười không nổi nữa, mới ngượng ngùng dừng tiếng, sau đó lại không thể tưởng được tiếp tục cố chấp câu chuyện lúc nãy: “Vậy...... cậu rốt cuộc có bạn gái hay không a?”

Sau khi hỏi xong cậu liền muốn cắn đứt lưỡi mình.

Thật là, sao lại cố sống cố chết bám lấy vấn đề này không buông vậy chứ? Ừm, nhất định là do uống quá nhiều, uống quá nhiều rồi......

Bất quá Cố Văn Vũ lần này không có trầm mặc, mà là ừ một tiếng, nói: “Có, nhưng đã chia tay rồi.”

“Hở? Vì sao lại chia tay?”

“Chúng tôi...... Không hợp......”

“Sao lại không hợp?”

Cố Văn Vũ ngẩng đầu liếc Thái Dương một cái, Thái Dương lập tức ý thức được bản thân đã hỏi quá nhiều. Dù cho nói thế nào, làm bạn cùng phòng, cậu là không có quyền hỏi đến chuyện riêng tư của người ta như vậy.

Vấn đề này Cố Văn Vũ không có trả lời, Thái Dương càng vì sự lỗ mãng vừa nãy của bản thân mà thêm hối hận, vì thế hai người lâm vào trầm mặc.

Người đầu tiên phá vỡ trầm mặc chính là Cố Văn Vũ.

Hắn đột nhiên hỏi Thái Dương: “Cậu có muốn biết, bánh quy ngày đó đến tột cùng là đi đâu hay không?”

Thái Dương chớp chớp mắt, nửa ngày mới phản ứng được Cố Văn Vũ đang nói cái gì, vì thế lập tức gật đầu như gõ trống: “Muốn a muốn a!”

Cố Văn Vũ đứng dậy, đưa tay cho Thái Dương, ánh mắt đen láy thực chuyên chú nhìn cậu, sau đó nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu đến chỗ này.”

Thái Dương phi thường ngoài ý muốn, cậu nhìn bàn tay Cố Văn Vũ đưa ta, đột nhiên liền phiền muộn.

Đây...... Là ý tứ gì?

Là muốn nắm tay cậu dắt đi sao?

Câu chuyện nông trường Cao Kỳの17 Gà con càng ngày càng thích chạy đi tìm vịt con chơi. Bởi vì vịt con mỗi lần đều mang nó đến mấy chỗ rất đẹp, hơn nữa luôn đem đồ ăn ngon tặng cho nó. Song trong lòng gà con lại càng ngày càng bất an. Gà con lo lắng vịt con sẽ có bằng hữu khác, nói không chừng sau này đến tìm chơi, sẽ không còn thấy vịt con ở đó nữa. Vì thế gà con có một ngày trộm đi theo vịt con, muốn biết nó bình thường còn thích làm điều gì. Kết quả, gà con đi men bờ đê theo vịt con, xem nó bắt tôm tép. Loại tôm vịt con bắt đều rất rất bé, sau đó bản thân cũng không ăn, đều đặt ở nhà trúc một bên, cứ thế bắt hết một ngày. Ngày hôm sau, gà con chạy tới tìm vịt con chơi. Vịt con vui vẻ dẫn nó đến một căn nhà trúc nhỏ, bên trong tràn đầy tôm, hơn nữa đều là loại tôm mà gà con cũng có thể ăn được.

Gà con nhìn vịt con, nó hiện tại rốt cục biết, nguyên lai trong vô số những ngày trước đó, đồ ăn ngon mà nó cùng chia sẻ với vịt con, đều là từ đâu mà ra.