Mấy ngày kế tiếp, Thái Dương ở công ty luôn lo lắng đề phòng, sợ lại gặp phải chủ quản kỳ quái tên Hạ Thần Đông kia.
Cậu cũng từng thử nói bóng nói gió tìm hiểu nhiều nơi, biết trên thượng tầng đích xác có một nhân vật như vậy, bởi vậy càng thêm hoang mang khiếp đảm suốt cả ngày. Cậu thật sự rất thích công tác tại Thiên Độ, nên đâu thể chỉ vì chuyện này mà từ chức được?
Bất quá cậu thấp thỏm được nửa ngày, cuối cùng phát hiện căn bản không có bất luận dấu hiệu gây khó dễ gì từ nhân vật cấp cao mà cậu đắc tội kia. Vì vậy cảm thấy bản thân đã suy nghĩ nhiều, chủ quản người ta phỏng chừng cũng chỉ là đến chơi bời trong quán bar mà thôi, cũng không phải là quá nghiêm túc, có khi một lát sau ngay cả bản thân mình tên là gì cũng quên mất tiêu rồi.
Thái Dương an ủi bản thân như vậy, tâm lý lo sợ bất an cũng chầm chậm buông xuống.
Mà cùng chung tâm trạng không yên với Thái Dương còn có hai người Trương Gia cùng Lý Lập Bang. Nhất là Lý Lập Bang, lại còn cho cả một đấm không nhẹ! Thậm chí là còn chảy máu a! Nếu không phải Trương Gia ngăn lại, hắn hận không thể đập cho gã kia đến mẹ ruột cũng không thể nhận ra. Bất quá nếu để cho hắn chọn lại một lần nữa, hắn vẫn là không chút do dự tiếp tục đánh gã kia, đắc tội thì đắc tội, cùng lắm thì cuốn gói trở về nhà với ông bà già ngồi xổm cùng làm ở cái chỗ heo hút kia, có cái gì đâu!
Bất quá quan sát vài ngày, phát hiện hết thảy đều thực bình thường, Lý Lập Bang cũng sẽ không đem chuyện này để ở trong lòng.
Ngay tại thời điểm Thái Dương cùng Lý Lập Bang thở dài nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu dần dần đi vào quỹ đạo công việc, Trương Gia vẫn không có thả lỏng cảnh giác. Cậu đã từng gặp qua gã Hạ Thần Đông này, tuy rằng không tiếp xúc sâu, nhưng chỉ dựa vào vài ba lần chạm mặt, cậu liền có thể không chút do dự nhận định, con người này tuyệt đối không phải là một ông chủ khoan hồng độ lượng có thể ngậm bồ hòn làm ngọt được. Phía sau cặp mắt nheo cười, luôn ẩn giấu ánh nhìn không chút lương thiện như loài chồn đi chúc tết gà con.
Mà rất nhanh sau đó, trên khắp các nẻo đường trong công ty Thiên Độ tuôn ra một tin tức, lại càng gia tăng sự lo lắng của Trương Gia: Trong sáu vị giám đốc, có một vị đột nhiên tạm rời cương vị công tác, đại BOSS lần này chuẩn bị tuyển dụng nội bộ, muốn chọn trong các quản lý dự án cao cấp một người để thay thế.
Dù nói trong đám quản lý cấp cao có hơn cả chục người, nhưng Trương Gia mơ hồ, vẫn luôn có một dự cảm chẳng lành.
Bất quá tin đồn vẫn chỉ là tin đồn, cấp trên thủy chung không lên tiếng khẳng định. Hơn nữa đã là cuối tháng chín, sắp tới lại đến “tuần lễ vàng 1/10″, các tổ bộ phận trong công ty đều rục rịch, nhanh chóng chuyển hết sự chú ý vào việc thảo luận muốn đi đâu để tiêu xài hết bảy ngày nghỉ này.
Thập nhất hoàng kim chu: Kỳ nghỉ lễ quốc khánh bảy ngày của TQ.
Thái Dương mở blog đã lâu không vào, phát hiện đại đa số mọi người đều đăng status bàn luận kế hoạch cho tuần lễ vàng của mình, nói qua nói lại bất quá cũng đều là những điểm du lịch ngắm cảnh nổi tiếng tai nghe mắt thấy. Thái Dương đến nay còn nhớ rõ tuần lễ vàng 1/10 năm ngoái, trên mạng điên cuồng tuyên truyền mấy tấm ảnh: Thượng Hải Ngoại than Hào miếu, Bắc Kinh cố cung Trường Thành, Vân Nam Lệ Giang cổ trấn, Tứ Xuyên thần kỳ cửu trại câu...... cả rừng đầu người đen kịt chen chúc vây quanh, dù là người không mắc chứng sợ đám đông, liếc nhìn qua cũng nứt cả đầu.
Vì thế Thái Dương phát lên status:
Tuần lễ vàng 1/10, so với việc ra ngoài bị người dẫm chết, không bằng ở nhà nằm xem film, ăn uống tiệc tùng.
Tại thế giới blog, lẽ ra với số người theo dõi nhiều kinh người của đồng chí Thái Dương, vốn hẳn là nhanh chóng phải có người đáp lại status của cậu, nhất là sau khi tấm hình Bình Tà được lưu truyền trên mạng, liền có một đám stalker điên cuồng luôn luôn chú ý nhất cử nhất động của cậu.
Nhưng mà, giờ này khắc này, bên trong blog lại im ắng một mảnh.
Không có tin nhắn, không có @, không có PM......
Thái Dương thực buồn bực, F5 vài lần, mới rốt cục thấy một tin nhắn, nhưng lại là Lý Lập Bang. Trong câu chữ vẫn như cũ tỏa ra luồng tiện khí không gì địch nổi ——
U xem film hở? Film gì ế? Muốn anh cung cấp cho chú chút tài nguyên hay không?
Thái Dương đáp lại bằng biểu tình câm nín.
Rất nhanh, Lý Lập Bang lại hồi âm: Này...... Mày không định ra ngoài chơi sao? Định ngồi đần thối trong nhà trọ à?
Thái Dương đáp: Về nhà, gặp mama.
Lý Lập Bang: Ôi da thật sự là hiếu tử a! Vậy vừa dịp tao với mày cùng về! Để cho mama xem, thằng con da thịt non nớt dưới sự chiếu cố của tao đã xinh xắn thêm bao nhiêu! [ cười to ]
Lần này, không đợi Thái Dương kịp đáp, liền thấy phía dưới có một người không quen nói với Lý Lập Bang, khẩu khí tựa hồ còn rất cẩn thận ——
Này, đồng chí bên trên, cậu cư nhiên dám lấy chủ nhà ra nói giỡn sao? Không sợ hả?
Thái Dương ngây ra nhìn lời nhắn này, Lý Lập Bang hiển nhiên cũng không hiểu ý người này muốn nói gì, vì thế liền đánh một dấu chấm hỏi.
Đợi hồi lâu, ID kia mới đáp lại Lý Lập Bang:
Khụ...... Kỳ thật tôi cũng không dám nói...... Bất quá...... ừm, nói xong câu này liền lượn đây, cam đoan sẽ không bao giờ xuất hiện nữa đâu! Ừm...... Tất cả mọi người đều nói, Tiểu Thiên chân đã có Tiểu ca che chở, thể loại tầm thường không thể thân cận được đâu! Cậu vẫn là quên đi! Bằng không sẽ gặp xui xẻo đó!
Lý Lập Bang cùng Thái Dương phân biệt ngồi ở trước máy tính, cùng mang biểu tình mờ mịt nhìn lời đáp lại này.
Thái Dương liền xem lại ghi chú thông tin lần nữa, phát hiện chỉ có ít ỏi mấy cái......
Không phải bọn Trương Gia nói có rất nhiều người nhắn lại cho cậu sao? Còn 419 gì nữa...... Như thế nào một cái cũng không thấy vậy?
Đúng lúc này, đột nhiên có người lại gửi thư cho cậu, hơn nữa nhìn ID vẫn là không quen, Thái Dương mở thư ra, chỉ thấy một chuỗi biểu tình ngập tràn nước mắt, phía sau thêm một câu: Đại ca! Anh rốt cục đã xuất hiện rồi!! Má ơi em chờ anh lâu muốn chết!
Đầu Thái Dương hiện dấu chấm hỏi, sau đó cũng đáp bằng một dấu hỏi chấm:?
Ngay sau đó, đối phương đánh ra một đoạn, trong hàng chữ đậm đặc sự đau khổ bí bách có hồ như muốn thoát ly khỏi màn hình máy tính nhào thẳng vào mặt, khiến cho người ta mơ hồ giống như nhìn thấy một người đang than thở gào khóc quỳ gối trước mặt mà sướt mướt kể khổ.
Nội dung tin như sau:
Đại ca! Đại ca a! Em sai lầm rồi! Em thật sự đã sai rồi! Em thật sự không dám nữa đâu! Em chỉ là dùng mấy từ ẩn ý để biểu đạt một chút khát khao đối với đóa cúc xinh đẹp của ngài thôi! Chỉ đùa một chút thôi, ngài sao nỡ sai người chỉnh em ra nông nỗi này! ĐM trốn chui nhủi ở đâu ngài cũng tóm được để hack! Hix! Ngài lợi hại! Em phục ngài! Em sợ rồi! Chính là đại ca, bỏ qua đi mà, để cho em có lại cuộc sống online như bình thường đi mà! Em dập quỳ đây! Orz......
Thái Dương cơ hồ bị đoạn khóc lóc kể lể ù ù cạc cạc này làm choáng váng, nhìn nửa ngày, mới yếu ớt đáp lại: Tôi...... tôi không hack cậu a?
Sau đó đối phương lập tức nói: Ngài không hack! Chính là bằng hữu ngài hack a! Làm phiền ngài bảo vị cao nhân kia một câu đi, nói là em cam đoan không dám coi khinh lời cảnh cáo của anh ấy nữa! Em là có mắt không nhìn thấy thái sơn!
Cao nhân? Thái Dương nhớ tới ngày đó Trương Gia cùng Lý Lập Bang đề cập qua, có một người nhanh chóng đem rất nhiều lời bàn không hay xóa sạch sẽ, mà cứ không nhớ hỏi rõ là ai. Cao thủ máy tính cậu quen rất nhiều, nhưng có thể ra tay giúp cậu như vậy chỉ có vài người.
Cố Văn Vũ không có blog, khẳng định cũng sẽ không chú ý đến chuyện này, nếu là đám bạn học khác động thủ, với trình độ của Lý Lập Bang cùng Trương Gia sao mà không tra ra được, chẳng lẽ...... Là Quách Minh Viễn sư huynh?
Vì thế Thái Dương lại hỏi đồng chí đáng thương kia: Cậu nói là bằng hữu của tôi? Là vị nào?
Đối phương dừng vài giây, mới đáp: Ôi shit ngài còn có mấy vị bằng hữu biến thái như vậy nữa a!
Sau đó rất nhanh lại đáp một câu: Em sai rồi. Em không nên mắng chửi người. Em xin tự kiểm điểm. Ngài chỉ cần bớt chút thời giờ cùng vị Bách Niên Tu đại nhân khả kính kia nói một tiếng là tốt rồi, Please, làm ơn đi mà.
Sau đó người nọ không còn thấy động tĩnh nữa.
Bách Niên Tu?
Thái Dương suy nghĩ hồi lâu mà không nhớ nổi người này là ai, sau đó đi lật xem mục lục người theo dõi của mình, ở vị trí gần cuối cùng mới tìm được hắn. Mở ra liền thấy, vẫn là cái gì cũng đều không có, trang chủ trống rỗng, không có memory blog, không có ava, thậm chí ngay cả nơi ở cũng không thấy, mà trong phần “người quan tâm” của hắn, vẫn như cũ chỉ có mình Thái Dương.
Người này là ai vậy a? Thái Dương nghĩ không ra.
Lúc này, di động trên bàn đột nhiên rung hai phát, nhận được một tin nhắn.
Thái Dương đơ ra nhìn phần ghi chú biểu hiện tên “Cố đại thần”, sau mới nhận ra đây là số của Cố Văn Vũ.
Cố đại thần: Dự định cho tuần lễ vàng 1/10 đến đâu rồi?
Thái Dương đáp: Chả đi đâu cả, đông lắm.
Đợi trong chốc lát, Cố Văn Vũ lại nhắn tiếp.
Cố đại thần: Tôi định về nhà, có muốn bám càng theo chơi không?
Mắt Thái Dương sáng rực lên, kỳ thật nếu không phải sợ đông đúc, cậu vẫn là rất muốn đi khắp nơi vui chơi giải trí, vì thế đáp: Nhà cậu ở đâu?
Cố đại thần: Vân Nam.
Sắc mặt Thái Dương tối sầm.
Nhưng không đợi Thái Dương nhắn lại, Cố Văn Vũ liền giống như dự đoán được cậu đang nghĩ cái gì, lại gửi một tin khác: Không phải khu du lịch, người bản địa ít, có nhiều loại đồ ăn đặc sắc.
Thái Dương cúi đầu nhìn chằm chằm tin nhắn kia, sau đó không chút do dự đáp một chữ: Ok!
Chờ sau khi nhắn xong tin cho Cố Văn Vũ, Thái Dương liền mở QQ, mở khung chat với mama.
Dưa chuột chạy trốn 10:14:34
Hi mỹ nhân!
Mama 10:14:45
[ chụt ]
Dưa chuột chạy trốn 10:14:59
Kỳ nghỉ lễ 1/10 sắp tới, chúng con không phải tăng ca nha!
Mama 10:15:05
[ Hình gà mẹ tung hoa]
Dưa chuột chạy trốn 10:15:14
Vì con hẹn bạn đến nhà cậu ấy chơi, nên không về nhà được ạ!
Mama 10:15:23
[ Hình gà mẹ trừng mắt, trong tay giơ tấm thẻ, trên ghi hai chữ “Đồ ngốc”]
Thái Dương thuận tay save biểu tình này lại, sau đó chờ chút, thấy mama không mắng chửi, liền chuẩn bị logout, lúc này một icon lại sáng lên, mở ra liền thấy, là bạn học cùng đại học mấy hôm trước có mượn mình tư liệt để làm đồ án.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Về phần nên gọi chúng tớ thế nào thì cứ quen sao gọi vậy, dù sao đào tử với mộc qua đều là đều là thứ quả mềm mềm ngon ngon ăn xong liếm mép, có khác chi đâu mà chẳng qua mình tự gọi là mộc qua là bởi vì mộc đào cũng chính là mộc qua thôi, hơn nữa đang nghĩ đến một cái tên thật kêu thật ngầu...... 【 che mặt Câu chuyện nông trường Cao Kỳ の10 Gà con nhặt được một viên đá xinh đẹp. Cún con chạy lại, hít ngửi trên người đó, sau đó bị lông tơ trên người nó làm cho hắt xì, văng một đống nước nước miếng lên người gà con. Gà con vội vàng chạy đến bên hồ nước tắm rửa, bị vịt con thấy được. Ngày hôm sau, cún con lại đến tìm gà con, ngửi tới ngửi lui trên người nó, sau đó đột nhiên mũi ngứa vô cùng, không ngừng mà hắt hơi Qua mấy lần, liền biến cún con hai mắt lưng tròng, cũng không dám hít ngửi gà con nữa. Gà con thấy cún con chạy xa, tò mò quay đầu lại, phát hiện trên mông mình có chút phấn hoa. Phấn hoa còn rất thơm, là thứ vịt con mang trên người.