Từ chức kỳ thật không đơn giản như vậy, trước đây Tô Hảo đã ký một hợp đồng không bình thường, Tằng tổng mời cô vào văn phòng, lời nói thấm thía mà khuyên nhủ.

Không đơn thuần chỉ có Tằng tổng, ngay cả Tề Lâm cũng đến đây, hai đại lão ngồi trên sofa vừa pha trà vừa khuyên nhủ: “Cô đã làm được gần một năm rồi, qua được một năm thì hai năm hẳn sẽ không sao mà?”

“Đúng vậy, cô lại làm việc rất khá, nếu vẫn giữ công việc kế toán này, kế tiếp cô chính là đại lão của phòng tài vụ đấy.” Vừa có khích lệ lại vừa có dụ hoặc, thậm chí còn lén lút đưa ra hứa hẹn như vậy.

“Huống chi cô lại là người mà Chu tổng đưa vào, đột nhiên đi thì cũng không tốt lắm, ngài ấy bây giờ đi công tác ngoài thành phố phải mất một thời gian, không bằng cô thử suy xét lại đi?” Sau đó lại mang Chu tổng ra, thấy biểu tình Tô Hảo không sở động thì lập tức ngậm miệng.

“Có phải cô có ý kiến với đãi ngộ không? Chúng ta có thể thương lượng.” Tề Lâm bưng trà cho Tô Hảo, quả thực muốn chiết sát Tô Hảo, Tô Hảo nhanh chóng duỗi tay tiếp nhận: “Tề tổng, tôi là tự mình tới, đãi ngộ tôi cảm thấy không thành vấn đề, nhưng tôi có hướng phát triển khác.”

“Hướng phát triển khác là gì? Nói xem một chút không chừng chúng tôi có thể hỗ trợ giúp.” Tề Lâm mỉm cười, nhất phái văn nhã, chỉ cần Tô Hảo lên tiếng, vị trí nào cũng đều có thể sắp xếp cho cô.

Tô Hảo lắc đầu: “Công ty chúng ta không có phương hướng mà tôi muốn phát triển.”

“Không có sao? Vậy cũng không sao, vẫn còn có Chu thị mà, rất nhiều công ty dưới trướng của Chu tổng, nhất định sẽ có vị trí phù hợp mà cô muốn.” Tề Lâm đào sâu vào tâm tư, dù sao cũng không thể để Tô Hảo đi được.

Tằng tổng bên cạnh cũng liên tục gật đầu, công tác lần này của Chu tổng rất quan trọng, người gặp mặt cũng rất quan trọng, không cách nào ngay lập tức quay về, cho nên tuyệt đối không thể để Tô Hảo rời đi trong khoảng thời gian này, bằng không hai người bọn họ đều sẽ bị Chu tổng hành cho chết.

Tô Hảo vẫn lắc đầu, cô bưng tách trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm liền buông xuống.

“Cô đừng như vậy, bây giờ cô mà từ chức là rất mệt.” Tằng tổng có chút sốt ruột, cầm hợp đồng lật ra: “Cô nhìn xem ít nhiều đi, hơn nữa gần đây cô đã trở thành người phát ngôn hình ảnh của công ty, cái này người khác còn cầu mà không được, mà cô chỉ cần nhẹ nhàng dựa vào gương mặt này thôi, lợi nhiều hơn hại đấy.”

“Tôi không biết nữa.

Nếu tôi rời đi, anh vẫn có thể thay đổi một người khác mà.” Ngữ khí của Tô Hảo tuy không mãnh liệt, cũng không thực kiên quyết, nhưng tựa như tường đồng vách sắt, tùy ý hai người họ nói thế nào cũng không cách nào nhìn thấu tâm tư cô, Tề Lâm đột nhiên nhìn Tằng tổng.

Tằng tổng cũng ninh mi lại.

Tô Hảo vẫn luôn ôn nhu, hiền huệ, ai có thể nghĩ tâm trí cô lại kiên định như thế đâu.

Này cũng rất lợi hại.

Nói đi là phải đi, không chừa một chút chỗ để thương lượng, không nói đến cái này, ngay cả đãi ngộ cô cũng có thể thờ ơ, nhân tài như vậy lại làm bọn anh có chút thưởng thức.

“Vậy cô đợi chút, tôi có việc phải xử lý.” Tằng tổng đặt hợp đồng xuống, cầm di động xoay người ra khỏi văn phòng.

Trong phòng chỉ còn lại Tô Hảo và Tề Lâm, Tề Lâm tiếp tục pha trà.

Tô Hảo hơi xấu hổ, cô thấp giọng nói: “Tề tổng, để tôi.”

Nói xong, cô duỗi tay cầm lấy ấm trà.

Tề Lâm cũng không tranh cùng cô, buông tay ra.

Nữ nhân chạm vào trà dù sao cũng khác với nam nhân, hơi nóng lượn lờ, ngón tay mảnh khảnh lướt qua, khớp xương tinh tế giữa cổ tay trắng nõn, tựa như một bức họa.

Cô lại rũ mày xuống, làm người khó tránh nghĩ đến cô khi mặc sườn xám, nếu mặc sườn xám cho một buổi trà đạo thì tuyệt đẹp cỡ nào.

Tề Lâm nghĩ nghĩ rồi nhìn đi chỗ khác.

Tằng tổng xử lý chuyện xong thì tiến vào ngồi trên ghế, xem Tô Hảo pha trà rồi sửng sốt, hai đại lão ngồi cùng nhau nhìn một màn này, cảm thấy cả ý cảnh cả văn phòng đều thay đổi.

Đợi nửa ngày, di động Tô Hảo không reo lên nhưng trà thì đã uống đi mấy tách.

Tằng tổng âm thầm nôn nóng, thường xuyên ngó qua di động Tô Hảo, kết quả, di động anh ta ngược lại vang lên.

Tằng tổng cầm lấy nhìn thì sửng sốt, sau đó nhanh chóng nhận, đầu kia không biết nói gì đó, Tằng tổng mặt đầy nghi hoặc, lấy di động ra đưa cho Tô Hảo: “Tô Hảo.”

Tô Hảo ngẩng đầu nhìn.

Cô dừng lại một chút.

“Cầm lấy đi, Tô Hảo.” Tằng tổng thấp giọng nhắc nhở.

Trước mắt có hai người đều nhìn mình, tay Tô Hảo lau lau khăn giấy bên cạnh rồi nhận lấy, mặt trái di động hơi nóng, Tô Hảo áp tới bên tai: “Chào anh, Chu tổng.”

Thanh âm vẫn nhu hòa như cũ nhưng lại mang theo hơi thở xa cách.

Cảnh tượng hai người tương dán nhau một đêm kia đột nhiên hiện lên trước mắt, Chu Dương chợt thấy nhói đau, anh nhíu mày, thấp giọng nói: “Em đi lúc này là không lý trí.”

“Không phải nói sẽ không liên quan sao? Hiện tại là Tề Lâm quản lý, em cũng có thể coi như đây là một công ty mới, em mới có mấy tháng kinh nghiệm, rời Phí Tiết sẽ rất khó tìm được việc.”

Anh thật ra chỉ vì cô mà nghĩ.

Tô Hảo mặt mày ôn hòa hơn, cũng trả lời anh: “Không phải vì anh.”

Chu Dương trầm mặc.

Tô Hảo lại nói: “Là tôi có kế hoạch của riêng mình nên mới từ chức.”

“Không phải anh là ngòi nổ sao?” Chu Dương nhịn vài giây, đột nhiên lên tiếng.

“Xem như vậy đi.” Tô Hảo nói: “Nhưng không phải hoàn toàn.”

Cô dầu muối không ăn lần nữa.

Đầu kia lại trầm mặc.

Vài giây sau, Chu Dương thấp giọng nói: “Đưa điện thoại cho Tằng Kiêu.”

Tô Hảo đưa điện thoại qua, Tằng tổng lập tức nhận lấy, nhìn Tô Hảo một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài nhận điện thoại, lúc này vừa tan tầm, cả tầng đều gần như trống không, mặt trời chiếu vào mặt kính một mảnh vàng kim, Tằng Kiêu đứng ở cạnh tường, hơi thở gấp gáp.

“Chu tổng.”

“Nghĩ mọi cách giữ cô ấy lại.”

Tằng tổng ho khan một tiếng: “Tô Hảo rất kiên quyết, nhìn như một kẻ nhu nhược nhưng không nghĩ tới lại có chủ kiến như vậy, tôi thấy ý cô ấy đã quyết.”

“Tôi không muốn nghe điều này.”

Chỉ hy vọng Chu tổng sớm một chút trở về, tự mình tới giữ người đi.

*

Trong khoảng thời gian sau đó, mọi người đều không liên lạc được với Chu Dương, con đường rời đi của Tô Hảo cũng rất gian nan, không ít người trong công ty biết cô phải rời đi.

Lần trước chậm chạp không phê nhưng không ai biết rốt cuộc vì cái gì mà không phê, còn có ít người suy đoán Tề Lâm đã coi trọng Tô Hảo nên muốn giữ cô lại.

Lời đồn đãi nổi lên tứ phía.

Tằng tổng vẫn luôn nghĩ cách giữ Tô Hảo cho tới khi Chu Dương trở lại, Chu Dương lần này vừa đi đã hơn một tháng, cùng khoảng thời gian từ chức không chênh lệch lắm, không nghĩ tới, vào hôm nay lại nghênh đón Chu Cần Khải.

Lão tổng tài.

Dọa cho anh ta một cú.

“Chu tổng, ngài đã lâu không ghé qua Phí Tiết rồi? Lần trước tới chính là cuối năm kia.” Tằng tổng tự mình pha cà phê, Chu Cần Khải một thân tây trang cùng giày da, nhẹ nhàng nho nhã nhìn văn phòng này, tiếp nhận cà phê uống hớp ngụm rồi nói: “Đúng vậy, là rất lâu rồi, hiện giờ Phí Tiết phát triển thành như vậy, tôi cũng có chút ngoài ý muốn.”

Phí Tiết là ngành sản xuất truyền thông mới.

Lúc mới thu mua chính là một công ty sa sút, khi Chu Cần Khải giao nó cho Chu Dương quản, ông chỉ muốn dùng nó để cài hoàng thân quốc thích không thể bị sa thải vào tập đoàn tổng bộ, không ngờ Chu Dương lại xem trọng ngành sản xuất này, vì thế đã mở chi nhánh ở các thành phố khác nhưng chủ yếu là phát triển bên tổng bộ này.

Hiện giờ Phí Tiết đã có chỗ đứng nhỏ trong ngành sản xuất truyền thông mới và dự kiến sẽ được niêm yết vào năm sau.

“Năng lực của tiểu Chu tổng hơn người, Chu tổng ngài có thể yên tâm.” Tằng tổng mỉm cười nói, ban đầu anh ta cũng từng ở tổng bộ Chu thị cùng Chu Cần Khải một thời gian.

“Đúng vậy, thủ đoạn của thằng nhóc đó so với người cha này lợi hại hơn rất nhiều.” Trên mặt Chu Cần Khải hiện lên nhàn nhạt tự hào, ông buông ly cà phê, đối với Tằng tổng nói: “Hôm nay tôi đến đây là có một chuyện muốn nói.”

“Chu tổng ngài cứ nói.”

“Duyệt đơn từ chức của Tô Hảo đi.”

Tằng tổng sửng sốt, sau đó toát mồ hôi hột: "Sao chứ?"

Chu Cần Khải gõ gõ bàn: “Nghe không rõ sao? Tôi nói, Tô Hảo muốn đi thì cứ để con bé đi.”

Tằng tổng: “...!Nhưng mà tiểu Chu tổng...”

“Bây giờ lời tôi nói vô dụng rồi sao?”

Tằng tổng: “Không phải đâu ạ.”

Có một ông Bụt lớn như vậy sau lưng Tô Hảo sao?

Mẹ kiếp.

Chu Dương, cậu thảm rồi.

*

Từ thang máy bước ra, Tô Hảo liếc mắt đã thấy Đường Duệ đang đứng ở cửa cắm một tay vào túi xem điện thoại, cô dừng lại, ánh mắt ái muội từ bốn phía đã nhìn qua.

Đường Du đẩy đẩy vai Tô Hảo: “Đường soái ca lại tới nữa kìa.”

Tô Hảo bất đắc dĩ đi tới cửa.

Đường Duệ thu hồi di động, đôi mắt nhìn về phía cô, Tô Hảo bước xuống bậc thang, anh cũng đi theo: “Hảo Hảo, tối nay đi ăn không?”

Anh mười phần kiên nhẫn.

Đây đã là ngày thứ năm đến đây mời cô đi ăn.

Cô chưa bao giờ đồng ý qua nhưng mỗi lần anh đều hỏi.

Vốn dĩ trước đó hai người còn có chủ đề, sẽ tán gẫu trên WeChat, mục tiêu của anh vừa hiện ra, ngược lại không còn chủ đề để nói, Tô Hảo đi tới trước mặt, dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn anh.

Đường Duệ tay cắm trong túi, thân hình cao lớn đĩnh bạt, rõ ràng ở loại địa phương như Wall Street lăn lộn nhiều năm như vậy, mà trên người lại hoàn toàn không có nửa điểm nhi dầu trơn vị, ngược lại thoải mái thanh tân sạch sẽ, ngoại trừ cặp mắt ngẫu nhiên lõi đời kia, đôi khi cảm giác thật giống như lúc mới vừa kết hôn, Tô Hảo nói: “Tại sao anh lại làm thế?”

“Thuận theo trái tim chính mình.” Đường Duệ rũ mắt xuống: “Mấy năm nay...”

...!Anh vẫn luôn hối hận.

Anh muốn nói lại thôi.

Câu kế tiếp anh không nói nhưng Tô Hảo cũng có thể đoán được, cô cười cười: “Kỳ thật anh và em giống bạn bè, như vậy sẽ càng thích hợp hơn.”

“Sao lại muốn đánh vỡ cục diện này thế?” Tô Hảo nói, cảm thấy nam nhân có khi rất buồn cười, cô kéo chặt túi nhỏ đi hướng lối đi bộ của đường lớn.

Đường Duệ lập tức đi theo: “Tô Hảo, em đang tìm việc sao? Anh có quen biết một ít, để anh giới thiệu cho em.”

“Không cần đâu, em cũng không đến mức tìm không được một công việc.” Tô Hảo đi phía trước đáp lời, tóc cô búi lên, để lại vài sợi tóc rơi xuống, mặc trang phục váy cùng giày cao gót nhỏ, dáng người lả lướt rất thu hút, Đường Duệ đi nhanh hai bước đến bên cạnh cô: “Vậy em có mục tiêu gì chưa?”

Tô Hảo liếc anh một cái.

Không trả lời.

Đi thẳng đến lối đi ngầm, anh cũng đi theo.

“Chúng ta có thể bắt đầu lần nữa.”

“Lúc này đây anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ em.”

Tô Hảo bật cười.

May thay Đường Duệ vẫn còn văn nhã.

Cũng đúng thôi, hiếm ai có thể bá đạo như Chu Dương.

“Tránh qua.”

Đường Duệ do dự nhưng sau đó cũng bước sang một bên

Tô Hảo lướt qua anh bước lên cầu thang.

Nam nhân sợ vướng víu nhưng kỳ thật nữ nhân cũng vậy, Tô Hảo hiện tại vừa nhìn thấy anh ta là có chút căng thẳng, không biết phải ứng đối thế nào.

Vào cửa, Thành Linh bưng thức ăn ra, giả ý hỏi: “Nó lại đưa con về sao?”

Tô Hảo nhìn cửa sổ phòng bếp bị đẩy ra.

Thành Linh hẳn là vừa đứng ở chỗ đó nhìn.

Tô Hảo buông túi nhỏ, vâng một tiếng.

“Ừm.” Mặt mày Thành Linh thật ra lại thả lỏng đi một ít, Đường Duệ từ bỏ Tô Hảo làm bà đau lòng, nỗi đau này khiến bà hận sang cả chồng mình.

Bây giờ, người này có hối hận, mục đích cũng rõ ràng, một ít nặng nề dần dần tiêu tán đi.

Tô Hảo đi rửa tay, đem canh mang sang tới, ngồi bên bàn ăn nói: “Ngày mai là ngày đi làm cuối cùng, ngày mốt con phải đi phỏng vấn rồi.”

Thành Linh gật đầu “Ừm, tốt lắm.”

Sau khi Chu Cần Khải tới công ty, Tằng tổng lập tức phê duyệt đơn từ chức, bộ nhân sự nhanh chóng an bài thông báo tuyển dụng, hai ngày nữa thu ngân mới sẽ đến, trong hai ngày này Tô Hảo ở đây bàn giao công việc, hồ sơ cô đã nộp online cũng đã có kết quả rồi, Tiếng Anh tốt rất được ưu tiên cho tiêu thụ bên ngoài này, Tô Hảo đã chọn một công ty mới và chuẩn bị đi thử việc.

Kỳ thật Thành Linh đã từng phản đối cô từ chức.

Nhưng thấy Đường Duệ hiện tại phát triển tốt như vậy, Thành Linh ít nhiều có điểm không phục, Tô Hảo nhìn trúng điểm không phục này của bà nên cùng bà nói về những lợi ích sau khi từ chức, thậm chí còn có triển vọng trong tương lai, nói chính mình có thể có cơ hội từ từ mở công ty, Thành Linh vì cái bánh lớn này liền không phản đối nữa.

*

Phòng nghiên cứu núi Thương Nguyên.

Xem xong bản vẽ trên bàn, Chu Dương sờ sờ một khẩu súng mô hình, thưởng thức nó.

Nhiếp Hiền một thân chế phục đứng thẳng người, vươn tay bẻ cổ tay Chu Dương một chút: “Cậu có điểm thất thần, nghĩ gì thế?”

Sau khi chỉnh lại cổ tay, Chu Dương bước tới đối với tấm bảng đỏ bắn vào mấy phát, động tác anh dừng lại, gió thổi từ bên ngoài vào nơi anh chỉ còn lại lãnh ngạnh, đôi mắt hẹp dài nhìn không thấy đáy, một thân khí thế nhưng quả nhiên là thất thần, anh buông súng xuống, lắc đầu nói: “Không nghĩ gì cả.”

“Rõ ràng có tâm sự.” Nhiếp Hiền gằng giọng.

“Chuyện nữ nhi tình trường sao?” Nhiếp Hiền bước tới cạnh anh, cầm bản vẽ nói: “Tài liệu có hơi khó tìm, khả năng là cậu phải tốn chút tinh lực rồi.”

“Yên tâm đi.” Chu Dương trả lời anh ta một câu: “Làm xong thì có quân công sao?”

Nhiếp Hiền: “Cậu đều có công nghiệp Khoa học Kỹ thuật Quân sự rồi còn đòi quân công.”

Chu Dương cười nhạo một tiếng.

Đôi mắt hẹp dài dừng ở đâu đó, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì.

Trợ lý Lục mang cà phê tiến vào, đi đến cạnh hai người.

Nhiếp Hiền chỉ vào Chu Dương, hỏi trợ lý Lục: “Cậu ta làm sao vậy?”

Trợ lý Lục nhìn qua Chu Dương rồi nói với Nhiếp Hiền: "Có lẽ đang nghĩ đến ai đó."

Anh ta cũng không chắc lắm.

Bốn ngày sau, máy bay tư nhân dừng ở sân bay, Chu Dương và Lục Khởi rời núi lên phi cơ, lần này hai tiếp viên hàng không thay đổi, vẫn là hai người cũ quen thuộc, sau khi ngồi xuống, trợ lý Lục mở máy tính bảng lên, còn Chu Dương lật văn kiệntrong tay, di động hai người cũng từ từ khởi động.

Trợ lý Lục dẫn đầu click vào WeChat.

Nhận được tin nhắn Tằng Kiêu gửi tới.

Tằng Kiêu: Lục Khởi, chuyện này cậu phải nói cùng Chu tổng, Tô Hảo đã đi rồi.

Da đầu trợ lý Lục tê dại ngay tức khắc, chỉ trong nửa tháng mà thời tiết đã thay đổi rồi sao? Bởi vì cắt đứt liên lạc mấy ngày mà thôi a, anh ta siết chặt máy tính bảng, chậm rãi đẩy đến trước mặt Chu Dương.

Chu Dương nghiêng đầu nhìn, ngón tay thon dài đang cầm văn kiện hơi dừng lại, tiếp theo buông ra, văn kiện nhẹ nhàng mà rơi xuống.

Chu Dương duỗi tay cầm lấy máy tính bảng.

Lật đi lật lại.

Không trả lời tin nhắn của Tằng Kiêu, cũng không xem mấy tin nhắn gửi tới khác.

Anh rũ mắt nhìn diễn đàn công ty, từng trang từng trang mà lật qua.

Có rất nhiều bài viết.

Có đủ loại suy đoán sau khi Tô Hảo rời đi.

Có người nói nhìn thấy lão Chu tổng tới.

Cuối cùng còn thấy một bài đăng.

【 Chuyên viên giao dịch chứng khoán của Cao Lân đang theo đuổi Tô Hảo, hai người đã từng là vợ chồng?】

Máy tính bảng bị ấn tắt.

Chu Dương dựa ra sau, trán mạnh mẽ giật lên.

Cô đi rồi, liền đi rồi.

!

Gấp cái gì?

Sợ cái gì?

Hơi thở trong ngực vì cái gì khó chịu đến thế, vì cái gì đau như vậy!

Lục Khởi nhìn Chu Dương, cổ họng một tiếng cũng không dám nói, ngay cả khi tiếp viên đưa cà phê tới, Lục Khởi cũng sợ quấy rầy đến Chu Dương, chọc giận anh.

Anh ta đành nhanh chóng chỉ chỉ vào cái bàn, ý bảo đặt vào bên này, tiếp viên sửng sốt rồi ngoan ngoãn đặt xuống, sau đó nhìn Chu Dương một cái, nam nhân nhắm hai mắt lại, cổ áo mở ra.

Cả người trông có chút đáng sợ.

Máy bay đến Lê Thành.

Trợ lý Lục lái chiếc Hummer màu đen đưa Chu Dương đến Phí Tiết.

Chu Dương chỉnh lại cổ tay áo sơmi, nhìn mấy con số đang nhảy lên trên thang máy, đến lầu 16.

Anh bước ra khỏi.

“Chào Chu tổng.”

“Chu tổng.”

Chu Dương không nói một lời bước vào cửa phòng tài vụ, bước chân hơi dừng lại, anh đứng ở đó, tay cắm trong túi, nhìn về chỗ mà Tô Hảo ngồi trước kia.

Đã đổi thành một người khác.

Nhìn không rõ diện mạo nhưng dáng người không thể so sánh với cô.

“Chu tổng?” Lục Mễ Mễ cầm cuốn sổ xoay người, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy anh.

Trương Nhàn nghe thấy động tĩnh cũng đứng lên, ôn hòa mà gọi một tiếng: “Chu tổng.”

Đôi mắt hẹp dài của Chu Dương đảo qua như lưỡi dao sắc bén trong vài giây, đầu ngón tay anh chỉ vào hai người họ: “Sa thải hết!”

“Còn có cô.” Chu Dương chỉ vào người vừa được tuyển vào.

Sắc mặt Lục Mễ Mễ trắng nhợt.

Trương Nhàn ngã ngồi trên ghế.

Những người còn lại ở đây đều sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc.

Tằng tổng biết được tin tức thì lảo đảo chạy ra, cả đầu đầy mồ hôi.

“Chu tổng, anh dựa vào cái gì mà sa thải tôi?” Lục Mễ Mễ lắc đầu không phục, vội vàng vọt ra ngoài hỏi.

Chu Dương lạnh nhạt liếc cô ta: “Có gan khi dễ Tô Hảo, lại không có gan chịu bị sa thải sao?”

“Chu tổng, anh có ý gì, chúng tôi làm sao mà bắt nạt cô ấy.” Lục Mễ Mễ vẫn không phục, theo bản năng đi về phía trước, Tằng tổng lập tức ngăn cô ta lại, lạnh lùng nói: “Câm miệng lại đi.”

“Chu tổng! Anh nói rõ đi, dựa vào cái gì...” Hốc mắt Lục Mễ Mễ đỏ hoe, vội vàng chạy về phía trước, cô ta làm trò bị đuổi như vậy trước mặt nhiều người, thật đáng xấu hổ.

Chu Dương híp mắt từ trên cao nhìn xuống cô ta, không nói lời nào.

Lời nói của Lục Mễ Mễ mắc kẹt trong cổ họng.

Giống như bị ai siết cổ.

Trò khôi này hài kết thúc, vài người vây quanh Chu Dương đi vào phòng họp, Tằng tổng thấp giọng hỏi trợ lý Lục: “Chu tổng đây là tìm người trút giận sao?”

Trợ lý Lục: “Cũng không hẳn là vậy, ngài ấy đã xem qua mấy bài đăng trên diễn đàn công ty.”

Tằng tổng sửng sốt.

Hiểu rõ được chút.

Trên diễn đàn có không ít tin nói Lục Mễ Mễ và Trương Nhàn cô lập Tô Hảo.

*

Họp xong, sắc trời bên ngoài đã tối, đoàn người từ phòng họp bước ra, đi xuống lầu, đến đại sảnh, Chu Dương cúi đầu châm điếu thuốc, trợ lý Lục lái xe đến, dừng lại bên chân anh.

Chu Dương nhấc mắt liếc anh ta một cái, ý bảo anh ta đi trước.

Trợ lý Lục đáp ứng, xuống xe sau đó đóng cửa lại, nói: “Chu tổng, vậy tôi về trước đây.”

“Ừ.”

Chu Dương không ngẩng đầu, thổi một vòng khói, khói lướt qua lông mày, làn gió thổi đến áo vén lên, còn anh vẫn đang lượt điện thoại.

Tô Thiến gửi tới mấy tin nhắn.

Tô Thiến: Đã trở lại rồi sao? Còn không mau về nhà?

Tô Thiến: Trong khoảng thời gian này Đường Duệ rất kiên nhẫn theo đuổi Tô Hảo, ngay cả Thành Linh cũng bị cảm động, còn con đó...

Tô Thiến: May mà con và Tô Hảo không thành.

Những ngón tay với các khớp rõ ràng ấn vào phiếm phía dưới, màn hình tối sầm lại, in lên một đôi mắt dài hẹp cùng làn khói nghiêng nghiêng trên miệng.

Bỏ điện thoại lại trong túi, Chu Dương bước xuống bậc thang, vòng qua mở cửa xe, chiếc Hummer đen lui về phía sau, quay đầu ra khỏi đường lớn, Chu Dương xoa khóe môi.

Chờ anh phản ứng lại thì xe đã ngừng ở cửa tiểu khu Hoa Huy.

Sắc mặt anh tức khắc lạnh xuống.

“Mẹ nó.”

Bốn phía rộn ràng nhốn nháo.

Người đến người đi, cửa siêu thị người ra kẻ vào, ánh đèn sáng rực.

Các quầy ăn khuya đã được dựng lên.

Chu Dương nhìn vài lần, sau đó bắt lấy thuốc bóp tắt, nắm lấy tay lái chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, một nữ nhân mặc bộ váy màu đen bước ra từ lối đi bộ, tóc xõa tung bay nhẹ nhàng, lộ ra bờ vai trắng nõn, cô cúi đầu đang xem di động, váy bị véo đến eo rất nhỏ.

Sau đó, cô ngước mắt lên nhìn về phía cửa của tiểu khu Hoa Huy, làm lộ ra một chút tươi cười, một bên má lúm đồng tiền ẩn ẩn thấp thoáng.

Lại cúi đầu, mặt mày ôn nhu thanh đạm, chỉ còn lại nụ cười trên khóe môi.

Cô cười với ai.

Cô nghĩ về ai?

Còn chưa kịp nghĩ, răng rắc.

Màn đêm như nước, Chu Dương mở cửa xe bước xuống, đi đến chỗ Tô Hảo nắm lấy tay cô, đôi mắt nhìn nữ nhân, lời nói đã đến miệng nhưng nhìn đến ánh mắt xinh đẹp của cô, thế nhưng anh lại không có tự tin: “Tô Hảo...”.