Nhìn khuôn mặt mỹ lệ tím nhợt không chút huyết sắc ấy, Lục Vân vừa sợ vừa giận. Trong lòng chàng trải qua biết bao nhiêu cảm giác nhu tình lẫn đau đớn, dù có kể ra cũng không thể hết. Bốn mắt nhìn nhau, Thương Nguyệt đột nhiên mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Lần thứ hai huynh ôm muội cũng chính là lúc như thế này, có lẽ tình cảm giữa đôi ta...

Nhẹ nhàng cắt ngang lời nàng, Lục Vân nói bằng một giọng dịu dàng:

- Muội bị trọng thương rất nặng, chân nguyên đã kiệt quệ, lúc này không nên lên tiếng. Tình cảm giữa đôi ta, dù cho thời gian có biến chuyển như thế nào thì trong tâm ta vẫn mãi khắc sâu hình bóng của nhau. Hiện giờ muội nên tĩnh tâm lại, từ từ điều chỉnh chân nguyên trong cơ thể, rồi hãy xem huynh báo thù cho muội. Hôm nay những người ở đây, bất kể là ai, cho dù lúc này nếu ta không giữ bọn họ lại được thì một ngày kia ta cũng sẽ trảm tận sát tuyệt, vì người ta yêu mà báo thù.

Trong khoảnh khắc này, ngữ khí kiên định cùng với khí thế chấn động lòng người ấy bao trùm cả vùng trời bên trên Phượng hoàng Thư viện. Nở một nụ cười u ám, Hắc Ám tôn chủ nói:

- Tiểu tử, khẩu khí của ngươi quả thật không nhỏ, chẳng biết ngươi là người như thế nào mà dám mở miệng khoa trương như thế.

Lạnh nhạt nhìn Hắc ám Tôn chủ một cái, toàn thân Lục Vân sát khí bốc cao ngút trời, một cổ nhuệ khí cực kỳ lăng lệ như cơn sóng khổng lồ bao phủ khắp cả bầu trời, cuồng phong xung quanh như thoi đưa, cuốn bay cát đá dưới mặt đất, khí thế nghe qua đã thấy kinh hồn.

- Ta là ai không quan trọng, điều quan trọng là ngươi đã làm nàng bị thương, suốt đời này ngươi sẽ phải vĩnh viễn ân hận. Ma Vực Hắc Ám Giới thực lực không kém, nhưng ta sẽ làm cho ngươi trơ mắt ra mà xem ta làm sao tiêu diệt thuộc hạ của ngươi, từng bước từng bước bức ngươi vào tuyệt lộ.

Dứt lời, Lục Vân thân thể tiến lên một bước, một cổ sát khí lăng lệ như giông bão quét qua - chỉ một cử động này thôi đã khiến cho sáu ma tiên kinh sợ thối lui, đồng thời một đạo Ý niệm thần ba mang theo sự phẫn nộ tột cùng của chàng, một lần nữa kích trúng Tàn Tâm Ma Sát ở bên ngoài vài trượng, chấn vỡ thân thể và hủy diệt đi nguy ên thần của hắn trong một loạt tiếng kêu thảm thiết chói tai. Kinh hãi nhìn Lục Vân, ánh mắt của sáu ma tiên và Ma thần Trảm Ngọc đang trọng thương đều biến đổi dữ dội, hoàn toàn bị thực lực vừa thi triển của Lục Vân làm cho hoảng sợ. Còn Ngọc Vô Hạ đang ở trong tay Ma tiên lúc này cũng đang lặng lẽ nhìn Lục Vân, trong mắt lộ ra một vẻ tươi cười, Thương Nguyệt vào lúc này có thể được Lục Vân cứu thoát, điều này làm cho bà cảm thấy hết sức vui vẻ và thanh thản.

Trận chiến ngày hôm nay cho đến lúc này mà nói, Phượng Hoàng thư viện vẫn chưa thể xem là đã thất bại quá thê thảm, vì ít ra vẫn còn có người còn sống.

Giữa không trung, Hắc Ám tôn chủ nhìn Lục Vân, âm trầm nói:

- Tiểu tử ngươi niên kỷ không cao mà tu vi đã đạt đến cảnh giới Quy tiên, tại nhân gian mà nói chắc không tìm được nhiều người như ngươi, chẳng trách ngươi dám nói những lời ngông cuồ ng. Bất quá nếu chỉ dựa vào chút tu vi này của cá nhân ngươi, thiết tưởng muốn sống sót thoát ra khỏi tay của bổn tôn chủ, e rằng cũng không phải dễ dàng.

Lạnh lùng đưa mắt nhìn lướt xung quanh, Lục Vân nói:

- Thật vậy sao? Chỉ sợ rằng người phải đào tẩu không phải là ta.

- Ngươi đã tự phụ như thế, vậy thì chúng ta hãy xem xem đến lúc cuối cùng ai là người phải trốn chạy.

Nói xong, Hắc Ám tôn chủ nở một nụ cười âm hiểm, sáu ma tiên ở dưới đất lập tức phân khai, tạo thành một vòng tròn vây Lục Vân và Thương Nguyệt vào giữa. Cục diện lại tiếp tục rơi vào tìng trạng căng thẳng, cuộc chiến giữa hai bên chỉ chờ một va chạm nhỏ sẽ liền bùng nổ, chỉ là lần này Thương Nguyệt lại đổi thàn h Lục Vân, rốt cuộc cuối cùng thì ai sẽ thắng ai sẽ bại đây? Lạnh lùng nhìn sáu địch nhân, ánh mắt Lục Vân sắc như dao, một cổ nhuệ khí vô hình ở bên ngoài thân thể chàng tạo thành một đạo phong trụ điên cuồng mãnh liệt, thuận theo sự thôi động của ý niệm mà xoay tròn xung quanh Thương Nguyệt, bảo vệ vững chắc cho nàng.

Ở bên ngoài, sáu ma tiên sau khi kỹ lưỡng quan sát một lúc nhưng vẫn không tìm ra được sơ hở nào của chàng, nên chỉ còn cách cương mãnh phát động công kích. Hắc ảnh lay động, ba đạo ma ảnh ở phía rước, hai đạo ma ảnh ở phía sau, cuối cùng là một ma tiên từ trên cao giáng xuống. Sáu tên phối hợp vô cùng liền lạc, chỉ thấy một cơn gió lốc màu đen đột nhiên từ dưới đất bốc lên, lượn vòng gào thét bên ngoài thân thể Lục Vân và Thương Nguyệt, một lực lôi kéo mạnh mẽ đang ăn mòn dần cơ thể hai người. Bị vây hãm bên trong, nhãn thần Lục Vân trở nên lạnh lẽo, sử dụng tốc độ nhanh đến kinh người của Ý niệm thần ba phân tích đòn tấn công của kẻ địch, trong nháy mắt đã hiểu rõ ý đồ của đối phươ ng. Cười một tiếng lạnh lùng, hữu thủ Lục Vân rút thần kiếm ra khỏi vỏ, liên tục chấn động tạo nên một làn sóng kiếm ở trước mặt chàng và hội tụ thành một đạo kiếm trụ hình mũi dùi, đánh ra một thức bay lượn xoay tròn, cùng với ánh hồng quang chói mắt bắn ra bên ngoài. Theo sau đó, ánh ngân quang lóe sáng trên người Lục Vân, thuật "Không gian khiêu dược" đưa cả người chàng xuất hiện ở giữa không trung cách mặt đất ba trượng, nhất thời dừng lại rồi hóa thân thành chín đạo quang ảnh, đan xen ngang dọc vào nhau. Trong cả chu vi mười trượng, lưu quang kiếm ảnh đầy trời tựa như xích hà bao phủ, lấp lánh mỹ lệ không thể kể xiết.

Từ xa, Hắc Ám tôn chủ kinh sợ la lên một tiếng, rồi quát lớn:

- Cẩn thận, lui mau!

Đáng tiếc là lúc bấy giờ, sáu ma tiên biết được thì cũng đã quá trễ. Quang ảnh lướt qua, chỉ trong chốc lát ánh hào quang kỳ lạ và đẹp mắt đó đã dừng lại tại giữa trường, ba tiếng thét thảm thiết thê lương xé rách trời cao, mang theo ba đạo huyết ảnh bắn ra ba hướng. Ba ma tiên ở bên ngoài may mắn thoát khỏi kiếp nạn, kinh hoàng kêu lên liên tục, run sợ lui lại gần Hắc Ám tôn chủ, kinh khủng nhìn Lục Vân đang lơ lửng giữa không trung.

Một kích vừa rồi, Lục Vân đã vận dụng một cách khéo léo công hiệu thần kỳ của Ý niệm thần ba, sau khi tra ra được ý đồ của sáu ma tiên, đột nhiên thi triển "Không gian khiêu dược" xuất hiện bên ngoài vòng vây của bọn ma tiên, dùng Ý niệm thần ba phong tỏa hành tung của ba tên vào giữa, dùng Hạo Nhiên Thiên Cương chí dương chí cương phát ra một đòn hủy diệt, một kích chấn nát nguyên thần của ba ma tiên, khiến chúng trọng thương bắn ra ngoài, rơi xuống đất không gượng dậy nổi.

Đứng im trước mặt Thương Nguyệt, Lục Vân cười một tiếng lạnh lẽo và nói:

- Hiện tại chỉ là mới bắt đầu, thời gian vẫn còn sớm. Mạng của một Ma sát và ba ma tiên vẫn không thể nào đủ để bồi thường cho vài trăm đệ tử đã chết tại nơi đây. Ta sẽ làm cho các ngươi biết, hành động lần này ta sẽ đưa Hắc Ám giới của các ngươi đi vào còn đường hủy diệt, vĩnh viễn không thể trở mình.

Gầm lên một tiếng, Hắc Ám tôn chủ oán hận nói:

- Tiểu tử, đừng nghĩ đòn tập kích vừa rồi của ngươi thành công mà lấy làm cuồng vọng. Hiện tại bổn tôn chủ sẽ tự thân đến gặp ngươi một lát, xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà dám ngông cuồng kiêu ngạo như thế. Dứt lời, hắc ảnh như tơ, vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt, khiến Lục Vân tâm thần chấn động, Ám đạo Hắc Ám tôn chủ quả là ngoài sức tưởng tượng.

Dịch thân sang nơi khác, Lục Vân chỉ thối lui một bước, thần kiếm trong tay lúc cong lúc chuyển, một cổ kiếm khí cuồn cuộn quét ngang ra ngoài, dưới mặt đất lồi lõm và gồ ghề, các thi thể cùng đá vụn trong nháy mắt đã tan thành bụi. Nhìn thấy uy lực cường đại ấy, ở đằng xa ma tiên cùng Ngọc Vô Hạ sắc mặt đều đại biến.

Tiếng long ngâm gầm lên mãnh liệt, hai đạo huyết ảnh màu đỏ hồng bay vọt lên trời, Thiên Ảnh Huyết Mị và Liệt Hỏa Long Hồn dưới sự điều khiển của Lục Vân, công kích về phía trước mặt Hắc Ám tôn chủ. Hừ một tiếng, Hắc Ám tôn chủ rõ ràng có chút bất ngờ, không thể nào tưởng được trong thanh kiếm của Lục Vân lại còn phong ấn hai cổ lực lượng cường đại đến như vậy, làm cho hắn trong lúc tiến lên nhất thời cũng phải dừng lại. Ngay trong lúc đó, Lục Vân nắm vững lấy cơ hội, thân người bay vọt lên không lơ lửng giữa trời, chăm chú nhìn về Hắc Ám tôn chủ một cách lạnh lẽo. Buông thần kiếm ra, Lục Vân ngự kiếm ngang trời, kiếm khí cường mãnh bao phủ lên toàn bộ núi Phượng Hoàng, liệt hỏa chân nguyên cuồng liệt đó như tinh linh khiêu động, dưới sự toàn lực thôi động của Lục Vân, bắt đầu xoay chuyển theo một quy luật chánh phản, chỉ trong chớp mắt hình thành nên một tòa kiếm trận liệt hỏa giữa không trung, với vô số ngọn hỏa diễm mang hình dạng thanh kiếm bay lượn lập lờ chung quanh Lục Vân. Phía dưới, Hắc Ám tôn chủ đánh trượt một chiêu liền tỉnh ngộ, hắc sắc thân ảnh vọt thẳng lên không đến độ cao ngan g bằng với Lục Vân. Kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mặt với ánh mắt lạnh lẽo, Hắc Ám tôn chủ nói một cách âm hiểm:

- Hảo tiểu tử, liệt hỏa chân nguyên trên người ngươi quả thật cực kỳ khác thường, nhưng không biết nó có khả năng chống lại Hắc ám Ma chú của ta hay không?

Dứt lời, toàn thân Hắc Ám tôn chủ khí thế bạo tăng, ma khí đen kịt từ trong ra ngoà i cuồn cuộn tầng tầng lớp lớp, vô số khí mang trong quá trình lưu động bắt đầu phóng ra, nhanh chóng hình thành nên một bức màn chắn màu đen ẩn giấu đi thân thể của Ma tôn. Cùng với sự xuất hiện của bức màn chắn màu đen ấy, một cơn lốc xoáy màu đen lấy ma tôn làm trung tâm cũng bắt đầu xuất hiện. Tứ phía, ma khí chảy cuồn cuộn đó bắt đầu tiếp xúc với liệt hỏa chân nguyên bên ngoài Lục Vân, song phương va chạm vào nhau liền phát ra âm thanh như sét đánh, vô cùng kinh người. Đồng tử co lại, Lục Vân một mặt đề cao công lực, một mặt dùng Ý niệm thần ba phân tích một kích cường mãnh này của Ma tôn. Rất nhanh chóng đã phân tích ra được kết quả, một chiêu "Hắc ám ma chú" của Ma tôn quỷ dị khôn lường, bên trong ẩn chứa lực thôn phệ vô cùng kinh người, có thể luyện hóa được tất cả các cơ thể sống. Đồng thời, phạm vi của chiêu công kích này vô cùng rộng lớn, ma khí lại có công hiệu thần kỳ có thể tự động truy kích, do đó không phải cứ né tránh là có thể ngăn cản được. Ý nghĩ vừa thoáng qua, liệt hỏa Long hồn đang bay lượn trên không dưới sự khống chế của Lục Vân hạ xuống phía sau lưng chàng, còn Thiên Ảnh Huyết Mị cuồng liệt thì đứng chắn ngay trước mặt Lục Vân, cả ba nối liền tạo thành một đường thẳng. Sau tiếng quát của Lục Vân, Thiên Ả nh Huyết Mị nhanh chóng bắn đi giống như một đạo huyết ảnh bức xé cả bầu trời. Phía sau, Long Hồn bay thẳng lên chín tầng mây, mở cái miệng khổng lồ bắn ra một ngọn lửa hình con rồng, xen vào đó là nhiệt độ có thể hòa tan mọi thứ, hướng về phía Ma tôn. Chung quanh, vạn kiếm hỏa diễm cùng lúc khiêu động, hồng mang chói lóa lập tức làm cho lốc xoáy màu đen của Ma tôn biến thành một khối màu huyết hồng. Toàn bộ cảnh tượng nhìn thấy được càng lúc càng đẹp rực rỡ, rung động cả tâm hồn. Cùng lúc đó, Hắc Ám tôn chủ cũng phát động tấn công. Chỉ thấy trong lốc xoáy màu đen, ma khí như tơ bay lượn chập chờn, trong lúc hội tụ thành vô số lửa ma, biến thành ngàn vạn hắc sắc chú ngữ như những bong bóng nước nổi lên, xoay chung quang đoàn hắc sắc ma mang đó, không ngừng va chạm dung hợp với nhau, cuối cùn g dần dần biến thành chín đạo phù chú hình dạng dị thường, đỡ lấy Thiên Ảnh Huyết Mị và Long Hồn.

Giữa không, chỉ thấy huyết sắc quang ảnh rống lên phẫn nộ kinh trời, huyến mang cường mãnh và đáng sợ trong chớp mắt đã va chạm vào hắc sắc ma chú đó, song phương va chạm mãnh liệt vào nhau, không đếm được bao nhiêu tiếng kinh lôi như cự thạch rớt xuống, chấn động cả bầu trời. Phía trên, ngọn hỏa diễm có thể thiêu đốt tất cả mọi vật của Long Hồn khi gặp phải Ma chú ánh sáng lập tức trở nên u ám, thế tiến về phía trước chớp mắt đã dừng lại, song phương rơi vào tình trạng giằng co, đối kháng không ngừng. Trong bảy đạo ma chú, ngoại trừ hai đạo đang chống cự liệt hỏa kiếm trận của Lục Vân, thì năm đạo ma chú còn lại hợp thành một thức ngũ hành, bắt đầu vây công chàng. Thần tình nghiêm túc nhìn năm đạo hắc sắc ma chú do khí mang hợp thanh ở bên ngoài, Lục Vân quan sát kỹ lưỡng đòn công kích mang theo khí tức hủy diệt này, biết rằng mình không thể sơ suất, song thủ đan chéo trước ngực đột nhiên bộc phát kim quang chí cường chí thánh của Phật môn, hình thành bên ngoài thân chàng một đạo phòng ngự thứ nhất. Lập tức hai tay Lục Vân giương lên, hai đạo quang hoa sắc huyền thanh như đang tung cánh bay lên xuất hiện phía sau lưng chàng. Cùng lúc song thủ vung lên thì một đạo thanh mang cũng phát tán đầy trời, hợp thành hai đạo trường kiếm to lớn, nghênh tiếp hai đạo ma chú đi vào trong đó. Bấy giờ, Lục Vân đã đồng thời thi triển hai pháp quyết vô thượng của hai nhà Phật Đạo, để chống lại một kích đáng sợ này của Hắc Ám tôn chủ.

Nở một nụ cười âm hiểm, Hắc Ám tôn chủ thập phần tự tin nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

- Tiểu tử, đỡ được một chiêu này của ta tại nhân gian tuyệt đối không tìm ra được vài người. Như ngươi thì chắc chắn không được nằm trong số đó, hãy từ từ mà thưởng thức mùi vị của tử vong đi! Ha ha!...

Bật tiếng cười điên cuồng vô cùng đắc ý, lúc này đây, Hắc Ám tôn chủ dường như nhận định rằng Lục Vân chắc chắn sẽ phải thất bại không còn nghi ngờ gì nữa. Dưới đất, Ngọc Vô Hạ nghe thấy thế sắc mặt liền thay đổi và nhè nhẹ thở dài, còn Thương Nguyệt đang điều tức cũng mở mắt nhìn lên trời, thần sắc thập phần bình tĩnh.