Đứng ở cửa cốc, thông qua tầng kết giới vô hình, Ngọc Tâm chăm chú nhìn gió tuyết trước mắt. Đối với Băng Nguyên mà nói, gió tuyết là khách quen, cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên. Nhưng gió tuyết mà có thể nhìn thấy mỗi ngày đều vẫn chất chứa nhiều bí mật không muốn cho người ta biết được. Thiên Lân đứng bên Ngọc Tâm, khuôn mặt vẫn có nụ cuồi bình thản, đối với tương lai, trong lòng hắn ngập đầy ước mơ tưởng tượng cảnh cùng Ngọc Tâm ngao du trời đất, bên mình còn bầu bạn với Tân Nguyệt, Vũ Điệp. Ngược lại sự lạc quan của Thiên Lân, Ngọc Tâm tỏ ra rất nặng nề, bởi vì trong lòng nàng ẩn chứa một bí mật, cái đó hệt như một thanh kiếm đâm sâu vào trong lòng nàng, khiến nàng thở không được.

Quay lưng lại Thiên Lân, Ngọc Tâm che giấu u buồn trong lòng, nàng nghĩ đến điều gì, Thiên Lân cũng đã mang đến cho nàng, hiện nay nàng chỉ hy vọng yên yên lặng lặng bồi tiếp Thiên Lân đi nốt quảng thời gian cuối cùng. Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ trong lòng của nàng, không thể nói rõ ra được. Người không biết thì không lo, trong não Thiên Lân lúc này ngập tràn những ước mơ tốt đẹp. Hắn nghĩ lại rất nhiều chuyện, đều có liên quan đến Ngọc Tâm, mong ước hạnh phúc sớm có thể đến. Nhưng chuyện tình tốt đẹp thường không thể thiếu trắc trở, giữa Thiên Lân và Ngọc Tâm cuối cùng có thể có được kết cục viên mãn hay không, lúc này ai có thể nói chính xác được?

Tiến lên một bước, Thiên Lân nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của Ngọc Tâm, khẽ nói:

- Thời gian còn sớm, ta dẫn nàng đi hồ băng chơi đùa, đó có thể nói là cảnh trí khó mà gặp được.

Ngọc Tâm ánh mắt nhẹ nhàng từ xa xăm quay lại Thiên Lân, nhìn vào cặp mắt rất có sức hấp dẫn của hắn, khẽ gật đầu coi như đồng ý. Thiên Lân trong lòng mừng rỡ, khuôn mặt hiện lên nụ cười nho nhã, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ngọc Tâm, dự tính rời khỏi đó.

Lúc này, bên ngoài kết giới truyền lại một luồng khí tức kỳ dị khiến cho Thiên Lân và Ngọc Tâm chú ý. Cả hai chăm chú nhìn ra, chỉ thấy cách cửa cốc khoảng chừng ngoài dặm, trên mặt tuyết không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người. Đó là một người đàn ông áo đen, bề ngoài chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, tướng mạo hơi anh tuấn, toàn thân toát ra khí tức lạnh lùng. Trong tay hắn cầm một món binh khí kỳ lạ, lấp lánh ánh sáng màu xanh lục quỷ dị, khiến cho người ta cảm nhận một sự tàn khốc lạnh lẽo. Nhìn người này, trong lòng Thiên Lân xuất hiện một loại cảm giác quái dị, một sự nghi hoặc tự có mà không nắm bắt được.

Ngọc Tâm vẻ mặt bình tĩnh, khẽ lẩm bẩm:

- Người này rất đặc biệt, thực lực khá kinh người.

Thiên Lân gật đầu nói:

- Điều này ta biết, hay là chúng ta đi gặp hắn hỏi xem có phải là bạn hay không.

Nhẹ nhàng bay lên, Thiên Lân cứ như vậy đỡ lấy Ngọc Tâm đi xuyên qua kết giới phòng ngự tiến gần đến người đàn ông áo đen.

Nhìn tuấn nam mỹ nữ trước mặt, Yến Sơn Cô Ảnh khách thoáng chút kinh hãi trong mắt, dường như bị phong thái của Ngọc Tâm và Thiên Lân thuyết phục hẳn, mơ hồ có cảm giác thân thiết không biết tên.

Âm thầm hạ xuống, Thiên Lân nhìn người đàn ông áo đen, khẽ cất tiếng hỏi:

- Các hạ là người phương nào, đến đây không biết có chuyện gì?

Yến Sơn Cô Ảnh khách chăm chú nhìn Thiên Lân một lúc, điềm nhiên trả lời:

- Yến Sơn Cô Ảnh khách, có chuyện tìm Lâm Phàm và Linh Hoa.

Thiên Lân sửng mình, kinh ngạc nói:

- Thì ra là ông. Ta nghe Lâm Phàm nói, lần trước chính ông đã cứu bọn họ, ta phải cảm tạ ông thật nhiều.

Yến Sơn Cô Ảnh khách nghi hoặc nói:

- Ngươi là sư huynh đệ đồng môn của Lâm Phàm?

Thiên Lân cười đáp:

- Ta tên Thiên Lân, hoàn toàn không phải môn hạ Đằng Long cốc, nhưng từ nhỏ đến lớn chơi với Lâm Phàm, tình cảm rất thâm sâu. Người bên cạnh tên là Ngọc Tâm, đến từ Tuyệt Tình môn.

Yến Sơn Cô Ảnh khách nghe vậy, vẻ mặt lạnh lùng nở nụ cười hiếm hoi, tán thưởng:

- Thật là một đôi tuyệt vời, ngươi phải quý trọng cho tốt.

Thiên Lân cười nói:

- Điều này ta hiểu rõ. Đi thôi, ta dẫn ông đến Đằng Long cốc tìm Lâm Phàm và Linh Hoa.

Yến Sơn Cô Ảnh khách lắc đầu trả lời:

- Không cần, ta ở đây chờ đợi hắn, ngươi đi gặp bọn họ nói một tiếng là được rồi.

Thiên Lân nghi hoặc nói:

- Vì sao không muốn đi vậy?

Yến Sơn Cô Ảnh khách điềm nhiên đáp:

- Một bóng đi khắp thiên hạ, từ trước đến giờ chỉ một mình mà thôi.

Thiên Lân nghe vậy cũng không miễn cưỡng, để Ngọc Tâm lại đó, một mình quay về thông báo cho Lâm Phàm và Linh Hoa.

Thấy Thiên Lân đi rồi, Yến Sơn Cô Ảnh khách chăm chú nhìn Ngọc Tâm, kinh hãi than thở:

- Sắc đẹp của cô khiến trời đất mất hồn, coi chừng ông trời đố kỵ.

Ngọc Tâm lẩm bẩm nho nhỏ:

- Hồng nhan tự cổ phần lớn đều bạc mệnh, chỉ lưu lại thanh danh đến hoàng hôn.

Yến Sơn Cô Ảnh khách hơi biến sắc, chăm chú nhìn vào đôi mắt xinh đẹp mà thâm thúy của Ngọc Tâm, nghi hoặc nói:

- Nghe như có chút oán hận trong đó?

Ngọc Tâm lắc khẽ, nhẹ nói:

- Ta chỉ có chút bất bình mà thôi.

Yến Sơn Cô Ảnh khách đưa mắt nhìn ra xa xăm, vẻ mặt kỳ dị đáp:

- Nhân gian luôn có nhiều chuyện bất công, hơn nửa do ông trời, một nửa do người làm.

Ngọc Tâm ánh mắt hơi động, khẽ lẩm bẩm:

- Một nửa do trời, một nửa do người? Nếu thật sự là như vậy, thì làm sao có nhiều oán hận đến vậy?

Yến Sơn Cô Ảnh khách không đáp, ông ta mới lần đầu gặp Ngọc Tâm, còn chưa hiểu rõ lắm lai lịch của Ngọc Tâm, vì thế có một số chuyện cần phải có thời gian nhất định mới có thể nắm bắt được.

Lúc này, Thiên Lân dẫn Lâm Phàm và Linh Hoa từ trong cốc chạy đến gần Yến Sơn Cô Ảnh khách.

Vừa gặp mặt, Lâm Phàm tỏ ra rất cao hứng, vui mừng nói:

- Thì ra là ông, rất mừng thấy ông có thể đến nơi này.

Yến Sơn Cô Ảnh khách nhìn Lâm Phàm, trong mắt toát ra một chút kinh ngạc, trầm ngâm nói:

- Vài ngày không gặp, tu vi của ngươi không ngờ lại tăng lên mãnh liệt đột ngột, quả thật khiến cho người ta phải giật mình kinh hãi.

Linh Hoa hơi cao hứng, lại có chút kiêu ngạo nói:

- Sư huynh hiện nay đã là người kế nhiệm cốc chủ đời kế tiếp của Đằng Long cốc rồi.

Yến Sơn Cô Ảnh khách hơi biến sắc, chăm chú nhìn Lâm Phàm một lúc mới nhẹ giọng nói:

- Chúc mừng ngươi.

Lâm Phàm sượng sùng đáp:

- Đây đều nhờ sư tổ ưu ái, ta căn bản không có bản lĩnh gì cả, ông chớ chê cười nhé.

Thiên Lân nghe vậy, cười mắng:

- Ngươi cũng không nên tự hạ mình xuống nữa, nếu cốc chủ đã chọn ngươi rồi, ngươi phải thể hiện bản lĩnh của mình, chớ khiến cho chúng ta phải thất vọng mới đúng.

Yến Sơn Cô Ảnh khách nói:

- Ngươi phải tự tin vào mình mới đúng.

Lâm Phàm cười nói:

- Đa tạ các vị, ta sẽ tận hết sức của mình.

Linh Hoa nhìn Yến Sơn Cô Ảnh khách, hỏi lại:

- Lần này ông đến đây không biết tìm chúng ta có chuyện gì không?

Yến Sơn Cô Ảnh khách nhìn Linh Hoa một lúc, kinh ngạc nói:

- Tu vi của ngươi cũng đã tiến rất xa rồi.

Linh Hoa trong lòng chấn động, mặt đỏ lên đáp:

- So với sư huynh thì ta không đáng gì cả. Hay là ông hãy nói ý muốn của ông đi, xem chúng ta có thể giúp ông được không.

Lâm Phàm đáp:

- Đúng thế, có chuyện gì thì ông cứ nói ra đi, chỉ cần chúng ta có thể hỗ trợ được ông thì nhất định sẽ góp sức.

Yến Sơn Cô Ảnh khách liếc bốn người trước mắt, điềm nhiên nói:

- Ta đến là muốn hỏi các ngươi một chuyện.

Lâm Phàm đáp:

- Có chuyện gì, ông nói ra đi?

Yến Sơn Cô Ảnh khách trả lời:

- Các ngươi lần trước đi Băng Hà cốc, có lấy cái gì từ chỗ ở của Tuyết Vực Điên Quái không?

Lâm Phàm sửng người, đưa mắt ra hiệu với Linh Hoa, rồi cả hai cùng đáp:

- Ông muốn hỏi đến Ma địch phải không?

Yến Sơn Cô Ảnh khách lắc đầu, trả lời:

- Không, ta hỏi chính là một khối ngọc.

Linh Hoa kinh ngạc nói:

- Khối ngọc, ông làm gì mà tìm vật đó vậy?

Lâm Phàm nói:

- Chúng ta đúng là có lấy một khối ngọc từ đó đi, hiện trên người Linh Hoa, ông làm sao biết được chuyện này?

Nghe vậy, Yến Sơn Cô Ảnh khách ánh mắt kỳ lạ, nhìn Linh Hoa một lúc rồi khẽ nói:

- Tích nhật phật tiền đăng, kim triêu song sinh liên, tịnh đế hoa ánh nguyệt, đắc thất diệc uổng nhiên. (Trước đây là ngọn đèn trước mặt Phật, đóa hoa sen song sinh hướng về mặt trời, đế hoa chiếu rọi ánh trăng, được mất cũng là uổng công thôi).

Linh Hoa và Lâm Phàm nghe vậy, đều biến sắc, vọt miệng nói:

- Ông làm sao biết được chuyện này?

Yến Sơn Cô Ảnh khách vẻ mặt quái dị, không trả lời mà nói:

- Xem ra quả thật chính là vật ta tìm kiếm rồi.

Thiên Lân hiếu kỳ nói:

- Có thể nói rõ nguyên do bên trong không?

Yến Sơn Cô Ảnh khách trầm tư một lúc, gật đầu đáp:

- Khối ngọc đó chính là vật năm xưa Tuyết Vực Điên Quái cướp trên tay sư phụ của ta, bây giờ ta chỉ muốn lấy về lại mà thôi.

Lâm Phàm kinh ngạc nói:

- Ông nói khối ngọc đó là vật của sư môn ông? Ông tìm Tuyết Nhân chính là bởi vì chuyện này?

Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:

- Ta tìm Tuyết Nhân là cố chiến thắng để lấy lại vật này. Năm đó, Tuyết Vực Điên Quái thắng cuộc sư phụ của ta, cướp đi khối ngọc này. Hiện nay ta đánh bại Tuyết Nhân, nhưng lại không hề tìm được vật này ở nơi đó.

Lâm Phàm nói:

- Nếu là vật sư môn của ông, chúng ta tự nhiên phải hoàn trả cho châu về hợp phố. Linh Hoa, hãy đưa khối ngọc đó lại cho ông ta.

Linh Hoa nghe vậy, lập tức lấy khối ngọc từ trong người ra giao lại cho Yến Sơn Cô Ảnh khách. Thuận tay đỡ lấy khối ngọc, Yến Sơn Cô Ảnh khách hơi kích động nhưng chớp mắt đã mất đi liền vẻ này liền. Đánh giá qua vật trong tay, Yến Sơn Cô Ảnh khách đột nhiên biến sắc, ngửng phắt lên nhìn Linh Hoa cất tiếng hỏi:

- Ngươi đã từng đụng vào vật này?

Câu này rất kỳ quái, Linh Hoa vừa rồi mới lấy khối ngọc thạch từ trong lòng ra, làm sao lại không tiếp xúc với nó được?

Linh Hoa dường như tỉnh ngộ, chần chừ một chút rồi gật đầu.

Yến Sơn Cô Ảnh khách ánh mắt thất vọng, nhẹ giọng nói:

- Sợ không?

Linh Hoa nghi hoặc nói:

- Sợ thế nào?

Yến Sơn Cô Ảnh khách trả lời:

- Có sợ kết quả đó không?

Linh Hoa do dự đáp:

- Sợ …

Lâm Phàm vẻ mặt mơ hồ, xen vào:

- Các vị đang nói gì vậy?

Yến Sơn Cô Ảnh khách nhìn Lâm Phàm, ánh mắt quái dị đáp:

- Vật này và Linh Hoa có duyên, ta có một chuyện muốn nói riêng với cô ta.

Lâm Phàm nhìn Linh Hoa, cất tiếng hỏi:

- Muội nghĩ thế nào?

Linh Hoa vẻ mặt phức tạp, gật khẽ.

Như vậy, Yến Sơn Cô Ảnh khách mang Linh Hoa bay ra xa xa, tại chỗ chỉ còn Lâm Phàm, Thiên Lân và Ngọc chờ đợi ở đó.

Vỗ vai Lâm Phàm, Thiên Lân an ủi:

- Chớ lo lắng, Linh Hoa không gặp phải chuyện gì đâu.

Lâm Phàm ưu tư đáp:

- Ta căn bản không lo lắng cho an nguy của Linh Hoa, điều ta đang suy nghĩ chính là giữa Linh Hoa và khối ngọc thạch đó có quan hệ như thế nào?

Thiên Lân hỏi lại:

- Khối ngọc thạch đó ngươi có nhìn qua rồi chưa?

Lâm Phàm gật đầu đáp:

- Ta có nhìn qua rồi. Khi đó Linh Hoa nói trên bề mặt có ghi chép một bộ pháp quyết có tên là Chư Mộng Hoàng Hôn.

Nhưng ta lấy nó nhìn lại thì trên bề mặt lại chỉ có một bài thơ.

Thiên Lân cau mày nói:

- Chư Mộng Hoàng Hôn, cái tên thật là kỳ quái. Xem ra đây chính là duyên phận của Linh Hoa, Yến Sơn Cô Ảnh khách phần lớn là muốn chỉ điểm cho Linh Hoa một số chuyện liên quan tu luyện pháp quyết này, ngươi không cần phải lo lắng.

Lâm Phàm nói:

- Hy vọng là như vậy.

Ngọc Tâm không nói, trong lòng suy nghĩ đến cái tên Chư Mộng Hoàng Hôn này, cảm thấy nó ẩn chứa đầy ý tứ thê lương và thương tang. Thật ra Chư Mộng Hoàng Hôn này ẩn giấu bí mật thế nào, nó xuất xứ từ nơi đâu? Điểm này không chỉ Ngọc Tâm hiếu kỳ mà Linh Hoa cũng hệt như vậy.

Lúc này, Yến Sơn Cô Ảnh khách dẫn Linh Hoa đến một khu vực không trung cách đó vài dặm, bố trí một kết giới phong kín. Chăm chú nhìn vào hai mắt của Linh Hoa, Yến Sơn Cô Ảnh khách hỏi lại:

- Lần đầu nhìn thấy vật này, ngươi có thể nhìn thấy rõ nhưng chữ viết bên trong nó?

Linh Hoa hỏi lại:

- Ông muốn nói đến Chư Mộng Hoàng Hôn pháp quyết?

Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:

- Không sai, điều này chỉ có người có duyên mới có thể nhìn thấy rõ ràng.

Linh Hoa chợt nói:

- Chẳng trách ngày trước sư huynh chỉ thấy được một bài từ. Nhưng ta không hiểu được, ông vì sao chỉ nhìn khối ngọc thạch một lúc liền biết ta là người có duyên?

Yến Sơn Cô Ảnh khách vẻ mặt kỳ dị, khẽ than:

- Bởi vì trên bề mặt khối ngọc thạch đã lưu lại bóng dáng của ngươi.

Linh Hoa ngạc nhiên nói:

- Hình bóng của ta? Sao có khả năng này được?

Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:

- Đó là một hình chiếu ấn ký sinh mạng của ngươi, ta từ đó nhìn ra được hình bóng của ngươi.

Linh Hoa ồ một tiếng, cũng không để ý đến, điềm nhiên nói:

- Đây là vật của sư môn ông, tự nhiên ông hiểu rõ hơn ta. Ông một mình mang ta đến đây, không biết muốn nói cho ta biết những chuyện gì?

Khuôn mặt lạnh lùng của Yến Sơn Cô Ảnh khách mờ hiện đau thương nhạt nhòa, khẽ than:

- Vật này thực ra hoàn toàn không phải vật của sư môn ta, chính là vật tiên sư lấy được từ một cái hồ khi tuổi đã già. Khi đó, tiên sư tu vi cao thâm, thân thể cường tráng. Nhưng từ khi lấy được vật này, chưa tới mười năm liền đột nhiên chết đi. Còn Tuyết Vực Điên Quái đoạt được vậy này rồi cũng bước theo con đường của tiên sư, chưa đầy mười năm cũng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.

Linh Hoa kinh ngạc nói:

- Sao lại có tình trạng như vậy?

Yến Sơn Cô Ảnh khách nói:

- Tiên sư trước khi lâm chung đã từng để lại lời nói là vật này không tốt, có lời nguyền trên mình. Trừ phi Chư Mộng Hoàng Hôn xuất hiện, nếu không mỗi người tiếp xúc với vật này đều sống không quá mười năm.

Linh Hoa kinh hãi nói:

- Sư huynh cũng đã từng chạm đến vật này thế thì phải làm sao mới được?

Yến Sơn Cô Ảnh khách vẻ mặt quái dị, khẽ nói:

- Lâm Phàm sẽ không sao bởi vì ngươi đã luyện thành Chư Mộng Hoàng Hôn, lời nguyền đó đã chuyển dời rồi.

Linh Hoa thở phàm nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn nói:

- Thế thì tốt, chỉ cần sư huynh không sao thì ta yên tâm rồi.

Yến Sơn Cô Ảnh khách nghe vậy, trong lòng nổi lên một sự hối tiếc không biết tên, khẽ nói:

- Sau khi tiên sư chết rồi, ta đã từng tốn hết vài chục năm đi tìm kiếm vị trí của cái hồ nước đó. Cuối cùng, trải qua nhiều phen thăm dò, ta đã hiểu được đại khái lai lịch của khối ngọc thạch này.

Linh Hoa hiếu kỳ nói:

- Nói nhanh đi, nó có lai lịch thế nào?

Yến Sơn Cô Ảnh khách nhìn Linh Hoa, trong mắt ẩn chứa một loại tình cảm khiến người ta không thể nào hiểu được, dường như che giấu bí mật nào đó.

- Khối ngọc thạch này xuất phát từ một cái hồ nước ở phụ cận của Trường Thành, tiên sư là người đầu tiên lấy được nó. Khi khối ngọc thạch rời khỏi cái hồ nước rồi, không bao lâu sau thì cái hồ nước liền tự nhiên khô cạn rồi từ đó biến mất. Vì thế, ta đã mất không ít thời gian, mãi đến cuối cùng mới giải mở được bí mật này.

Linh Hoa cả kinh nói:

- Có chuyện như vậy sao? Thật sự khiến người ta khó mà tin được.

Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:

- Ta khi đó cũng không hiểu được, mãi đến khi gặp được một bà lão mù mắt, từ miệng bà ta mới biết được mọi thứ. Té ra cái hồ nước kia ban đầu có một cái tên rất thương cảm, gọi là Tố Lệ Hải. Nó hội tụ nước mắt của ngàn vạn cô gái, dung nạp những sự bất bình và bất cam trong lòng của bọn họ. Những người phụ nữ này không thiếu kỳ nhân dị sĩ, bọn họ đều đau khổ vì tình, ở nơi đó để cúng tế người yêu trong lòng đã chết đi. Lâu thật lâu rồi, Lệ Hải trở thành một nơi kỳ lạ đặc biệt, hội tụ không thiếu gì thiếu nữ. Bọn họ ngoài việc đau thương ra đã liên hợp sáng lập một bộ pháp quyết trời khiếp quỷ thần kinh có tên là Chư Mộng Hoàng Hôn giấu vào trong khối ngọc thạch. Khi pháp quyết đã hoàn thành rồi, những người phụ nữ đó đã hao hết cả tâm huyết, khóc lóc đến mù cả mắt, cuối cùng dùng sinh mạng để làm lễ vật lập ra lời nguyền ngàn đời, nếu ai cướp lấy vật này thì người đó phải chết không nghi ngờ gì cả, Lệ Hải cũng từ đó khô cạn biến mất.

Linh Hoa nghe xong, cảm xúc lên tiếng:

- Sự oán hận thật đáng sợ, oán khí thật nồng đậm.

Yến Sơn Cô Ảnh khách than thở:

- Nếu không phải như vậy thì làm sao có thể khiến trời đất kinh khiếp quỷ thần hãi hùng được? Sức mạnh đáng sợ nhất trên thế gian vốn xuất phát từ lòng người mà chia thành yêu và hận. Bất luận là loại sức mạnh đều cũng đủ để hủy diệt mọi thứ. Chư Mộng Hoàng Hôn dung hợp sức mạnh yêu hận, từ đó mà đạt đến cảnh giới không gì không phá vỡ được.

Linh Hoa vẻ mặt kỳ dị, khẽ lẩm bẩm:

- Sức mạnh yêu hận thì không gì ngăn được. Nhưng giá phải trả thì người nhận lấy cũng chịu không được.

Yến Sơn Cô Ảnh khách nói:

- Khi ngươi đã hiểu được sự chân thật của tình cảm, ngươi sẽ không còn sợ hãi nữa. Đi đi, những điều ta nói chớ cho người khác biết, Lâm Phàm cũng không được đề cập đến, nếu không trong tương lai ngươi sẽ hối hận.

Linh Hoa chần chừ nói:

- Thế sư huynh hỏi đến ta phải trả lời như thế nào?

Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:

- Ngươi cứ nói ta chỉ điểm một số chuyện liên quan đến việc tu luyện.

Linh Hoa trầm ngâm một lúc, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Thu lại kết giới, Yến Sơn Cô Ảnh khách nói:

- Đi đi, chúng ta cáo biệt ở đây.

Linh Hoa nói một câu bảo trọng rồi sau đó liền rời đi.

Nhìn theo bóng hình Linh Hoa đi xa trong gió tuyết, Yến Sơn Cô Ảnh khách toát ra chút than thở trong mắt, cảm thán nói:

- Lặng lẽ không nói, suy nghĩ liên tục, có thể nói khi ban đầu, hai người đã thật sự không có duyên …

Thương cảm nhạt nhòa bồi hồi trong gió, mô tả một đoạn tình duyên trong đời…

--------------

Trong gió tuyết, một màn sương trắng khi ẩn khi hiện lơ lửng trên không trung của Hồng Vân Ngũ Thải Lan.

Trong sương trắng, Bạch Đầu Thiên Ông, Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Lam Phát Ngân Tôn đang nhỏ giọng nói chuyện.

- Cuồng Đao, tình hình vừa rồi ngươi cũng đều thấy cả rồi, quái nhân đầu hình khối vuông này phải nói là không dễ trêu vào.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao trừng Bạch Đầu Thiên Ông một cái, không phục nói:

- Tử Vong thành chủ tuy đã rời đi nhưng hoàn toàn không biểu lộ là Tử Vong thành chủ sợ người đó.

Lam Phát Ngân Tôn nói:

- Lai lịch của người này đáng để truy xét, chúng ta phải đề phòng đặc biệt.

Bạch Đầu Thiên Ông trầm ngâm rồi trả lời:

- Người này cứ nhìn mãi về ngọn Thiên Nữ phong, đã đứng được mấy canh giờ, ta đoán là trong đó tất có nguyên nhân.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao nói:

- Ngươi tốt nhất không nên có những ý nghĩ biến thái nữa để tránh khiến ta phải cũng phải liên lụy đến.

Lam Phát Ngân Tôn nói:

- Lời nói của Cuồng Đao có vài phần đạo lý, chúng ta trước mắt không nên chọc đến người này, hãy đợi đến khi Xà Ma xuất hiện rồi chúng ta mới bàn bạc kỹ hơn.

Bạch Đầu Thiên Ông nghe vậy liếc Hồng Vân Ngũ Thải Lan ở bên dưới, cất tiếng hỏi:

- Ngân Tôn, có một vấn đề ta vẫn luôn muốn thỉnh giáo ông.

Lam Phát Ngân Tôn kinh ngạc nói:

- Có vấn đề gì, ngươi nói rõ đi.

Bạch Đầu Thiên Ông đáp:

- Xà Ma xuất hiện rồi, chúng ta thật sự có thể áp đảo ba phái Băng Nguyên chăng?

Lam Phát Ngân Tôn không trả lời thẳng vấn đề này mà lại quay sang nhìn Tuyết Ẩn Cuồng Đao hỏi:

- Cuồng Đao, ngươi thấy sao?

Tuyết Ẩn Cuồng Đao chần chừ một lúc rồi đáp:

- Chỉ đơn thuần bằng thực lực của chúng ta thì nếu không ngờ vào sức mạnh của Hồng Vân Ngũ Thải Lan, sợ là …

Cuồng Đao không nói rõ tiếp theo nhưng Bạch Đầu Thiên Ông và Lam Phát Ngân Tôn đều hiểu rõ ý tứ của lão.

Quay trở lại, Lam Phát Ngân Tôn nói:

- Xà Ma đã từng là người đứng đầu của Ngũ đại thần tướng, tu vi thâm sâu chúng ta không so được. Lại thêm năm đại cao thủ đi theo ông ta có thực lực cũng kinh người.

Bạch Đầu Thiên Ông ánh mắt kỳ dị, lão đã từ những lời nói mập mờ không rõ của Lam Phát Ngân Tôn mà tìm được một số tin tức. Nghĩ đến những điều Xà Thần nói trước kia, Bạch Đầu Thiên Ông đột nhiên có một cảm giác dao động, bản thân không phải đã bỏ qua một cơ hội rồi sao? Nếu như bản thân lúc này hành động, kết quả cuối cùng sẽ khiến mình đạt được ước muốn không? Bạch Đầu Thiên Ông lòng mãi do dự không thôi, lão một lòng muốn thoát khỏi sự trói buộc, thu lại tự do nhưng lão trước sau nắm không vững, cũng không đành bỏ đi đến ba tầng thực lực mà bản thân phải tu luyện gian khổ. Tuyết Ẩn Cuồng Đao không có được tâm cơ thâm trầm như Bạch Đầu Thiên Ông vậy, lão dường như đã chấp nhận số phận, sớm không suy xét đến những vấn đề đó, hiện nay chỉ chăm chú nhìn theo hướng của Thiên Nữ phong để quan sát động tĩnh Hoa Hồng và Mẫu Đơn.

Lam Phát Ngân Tôn vẻ mặt tà mị, liếc Tuyết Ẩn Cuồng Đao rồi cười khẽ nói:

- Ngươi nói nếu chúng ta bây giờ phát động đánh lén, có thể bắt giữ được Mẫu Đơn và Hoa Hồng không?

Tuyết Ẩn Cuồng Đao cười kỳ lạ, không trả lời rõ mà nói:

- Thế thì phải trông vào vận khí?

Lam Phát Ngân Tôn nghi hoặc nói:

- Nói vậy là có ý gì?

Tuyết Ẩn Cuồng Đao đáp:

- Thiên Lân là tiểu tử tinh quái, ai dám khẳng định hắn không bố trí một cái bẫy để có ý dụ chúng ta vào đó?

Lam Phát Ngân Tôn khinh thường đáp:

- Chỉ bằng vào đứa trẻ chưa ráo máu đầu đó mà cũng xứng đối phó với chúng ta sao?

Tuyết Ẩn Cuồng Đao hừ khẽ nói:

- Ngân Tôn chớ nên coi thường người này, hắn quả thật rất thông minh xảo trá.

Lam Phát Ngân Tôn hừ khẽ nói:

- Ngươi thu thập hắn không được hoàn toàn không chứng tỏ hắn lợi hại.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao hơi biến sắc, rõ ràng câu nói này đã đánh vào lòng tự tôn của lão.

Bạch Đầu Thiên Ông thấy vậy liền đổi sang chuyện khác:

- Được rồi, chớ nói nữa, quái vật đầu hộp rời đi rồi.

Câu này vừa phát ra, Lam Phát Ngân Tôn và Tuyết Ẩn Cuồng Đao cùng sửng người, đưa mắt nhìn sang vị trí của Ngạo Thiên Quân Vương trước đây, phát hiện quả nhiên đã không còn thấy y, ngay cả đi lúc nào cũng không biết được.

Quay lại bình thường, Lam Phát Ngân Tôn nói:

- Đi rồi cũng tốt để tránh ảnh hưởng đến việc Xà Ma xuất hiện.

Bạch Đầu Thiên Ông nói:

- Hiện nay thì ngày Xà Ma xuất hiện chúng ta còn chưa biết, trong lúc này chúng ta dường như cũng phải làm gì đó mới được.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao hỏi lại:

- Ngươi trước đây không phải bận rộn truy tìm Huyết Linh Nhục Chi sao? Bây giờ cũng đang rảnh, có thể tiếp tục tìm kiếm.

Bạch Đầu Thiên Ông không hề tức giận đáp:

- Đằng Long cốc phát ra tin tức nói Huyết Linh Nhục Chi đang ở gần Thiên Nữ phong, ta không phải cũng vẫn ở đây chờ đợi sao?

Lam Phát Ngân Tôn cười nói:

- Câu này mà ngươi cũng tin sao?

Bạch Đầu Thiên Ông đáp:

- Theo kinh nghiệm lần trước, Huyết Linh Nhục Chi vô cùng cảnh giác, trước mắt đã không biết nơi nào rồi, ta cũng chỉ có thể tạm thời thử qua coi vận khí thế nào.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao nói:

- Loại tâm lý này của ngươi phần lớn đều trong ý định của Đằng Long cốc, ta khuyên ngươi hãy cẩn thận một chút để tránh rơi vào đường bọn họ.

Bạch Đầu Thiên Ông nói:

- Theo phân tích của ta, Đằng Long cốc không nắm vững được hành tung của chúng ta trước thì không dám ngang nhiên hành sự.

Lam Phát Ngân Tôn nói:

- Cho dù là như vậy, chúng ta cũng phải cẩn thận hơn nhiều!

Bạch Đầu Thiên Ông vâng một tiếng, đưa mắt nhìn ra xa xăm, chìm vào suy tư. Giây lát sau, trong gió tuyết truyền lại một luồng khí tức kỳ lạ khiến Bạch Đầu Thiên Ông chú ý. Lão thôi suy nghĩ, chuyển mắt nhìn về phía xa xăm vừa hay thấy được một bóng hình đang bay lại trong gió tuyết, dừng trên không trung cách Thiên Nữ phong chừng vài dặm. Nhìn thật cẩn thận thì đó là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặt trắng không râu, toàn thân mang áo màu đen, trước ngực mang một chuỗi đá tinh thạch đen, toàn thân mơ hồ toát ra vài phần bá khí, đó chính là Ma Ưng môn chủ Hắc Ma.

Khẽ cau mày, Lam Phát Ngân Tôn hỏi:

- Người này các ngươi có biết không?

Bạch Đầu Thiên Ông trầm ngâm đáp:

- Lần đầu gặp mặt, diện mạo rất xa lạ nhưng khí tức có phần quen thuộc.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao đáp:

- Có điểm giống như người đời sau của Ma Ưng môn.

Lam Phát Ngân Tôn nghi hoặc nói:

- Ma Ưng môn? Lai lịch thế nào?

Tuyết Ẩn Cuồng Đao khẽ nói:

- Đó là một môn phái ở Biên Hoang, lịch sử rất lâu đời, có từ thời thượng cổ, thuộc về hậu duệ của Ưng tộc, trời sinh có sức công kích rất mạnh cùng với dã tâm rất lớn.

Lam Phát Ngân Tôn cười âm hiểm nói:

- Nói như vậy, đây là một đối tượng lợi dụng khá tốt rồi.

Bạch Đầu Thiên Ông cau mày nói:

- Nhìn thần thái của người này sợ là không dễ dàng thao túng được, hay là chúng ta hãy thận trọng một chút thì tốt hơn.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao tán đồng:

- Ma Ưng môn hoàn toàn không dễ chọc vào, hay là chúng ta bớt đi cường địch hay hơn. Trước mắt … Ồ … lại có người đến.

Còn đang nói, trong gió tuyết xuất hiện một bóng người toàn thân trắng như tuyết từ xa chạy đến, chớp mắt đã đến gần Hắc Ma, chính là Tuyết Nhân.

Khẽ ồ một tiếng, Tuyết Nhân thân thể đang tiến rất nhanh đột nhiên dừng lại, nhìn Hắc Ma giữa không trung, cất tiếng hỏi:

- Ngươi là ai?

Hắc Ma quan sát Tuyết Nhân, điềm nhiên đáp:

- Ma Ưng môn chủ Hắc Ma, ngươi chính là Tuyết Nhân đồ đệ của Tuyết Vực Điên Quái?

Tuyết Nhân hừ giọng nói:

- Nhìn không ra ngươi còn có chút kiến thức, không ngờ cũng biết được thân phận của ta. Nói đi, ngươi đến đây có mục đích như thế nào?

Bật cười lạnh lùng, Hắc Ma hỏi ngược lại:

- Ngươi bằng vào gì mà muốn ta trả lời?

Tuyết Nhân châm chọc đáp:

- Lẽ nào đường đường là Ma Ưng môn chủ mà còn có gì không dám nhìn người khác?

Hắc Ma không thèm để ý trả lời:

- Phép khích tướng thô thiển, ngươi không thấy lãng phí lời nói sao?

Tuyết Nhân hơi giận nói:

- Đối với loại nhân vật như ngươi, loại phép khích tướng đặc biệt này xem như là có cất nhắc cho ngươi.

Hắc Ma hai mắt khép hờ, trầm giọng nói:

- Tuyết Nhân, ngươi thật sự muốn gây chuyện với bản môn chủ sao?

Tuyết Nhân nhún hai vai, ra vẻ không chút sợ hãi đáp:

- Ngươi và ta cũng không có giao tình, có cần phải khách khí với ngươi không?

Hắc Ma cười giận nói:

- Được, tính tình đã như vậy, dám nói thế với bản môn chủ thì ngươi là người đầu tiên.

Tuyết Nhân phản bác lại:

- Ngươi cả ngày làm bạn với cầm thú, chưa từng có cơ hội gặp người phải không?

Hắc Ma tức giận, bật cười to nói:

- Ngươi đã là như vậy, hôm nay ta sẽ khiến ngươi được biết …

Một tiếng gào to đột ngột vang lên gần hai người cắt đứt lời nói của Hắc Ma.

Tuyết Nhân đưa mắt khẽ nhìn qua, liền thấy một thanh trường kiếm đen ngòm đang bay đến, lập tức quát to một tiếng, nhắm thanh trường kiếm chụp đến.

Hắc Ma vẻ mặt sửng sờ, chăm chú nhìn thanh trường kiếm đang tự động né tránh đó, kinh ngạc nói:

- Khí tức thật quỷ dị, không ngờ lại có ý thức tự chủ mạnh mẽ đến như vậy?

Đối với Tỏa Hồn kiếm, Hắc Ma mới lần đầu gặp phải, tuy không biết rõ chi tiết của y, nhưng lại không hề ngang nhiên ra tay chiếm đoạt. Theo phân tích của Hắc Ma, ý thức tự chủ của kiếm này mạnh mẽ vô cùng, nếu như không thể áp chế được luồng ý thức tà ác trong bản thân nó, có lấy được nó thì cũng chỉ tăng thêm một sát thủ ẩn mình cho bản thân mà thôi, tùy lúc nó đều có khả năng phát sinh bất trắc. Tuyết Nhân từ đó đến giờ chưa từng nghĩ đến chuyện này, lão chỉ cảm ứng được thanh kiếm này rất mạnh mẽ, vì thế một lòng muốn lấy cho được kiếm này để trợ lực cho khí thế của bản thân mình.

Tỏa Hồn có phần không vui, mỗi lần gặp phải Tuyết Nhân đều không thiếu chuyện giằng co dây dưa. Chuyện này khiến nó hận Tuyết Nhân vô cùng lại không làm gì được Tuyết Nhân. Trong mắt Tỏa Hồn, nó không có lòng lãng phí tinh lực với Tuyết Nhân, vì thế sau vài trăm lần né tránh, cuối cùng nhìn thật chuẩn một cơ hội liền dời ngang trăm trượng, ảo hóa thành một người đàn ông trung niên quát bảo ngưng lại:

- Đủ rồi, ta không muốn giao chiến với ngươi.

Tuyết Nhân hừ giọng nói:

- Ngươi không muốn cũng không được, ta hôm nay phải bắt giữ ngươi cho được.

Tỏa Hồn trừng mắt, hừ giọng nói:

- Đợi ngươi bắt được ta rồi, Huyết Linh Nhục Chi đã sớm bị người khác lấy đi mất.

Tuyết Nhân sửng người, kinh ngạc hỏi:

- Huyết Linh Nhục Chi? Ở nơi nào?

Tỏa Hồn liếc Hắc Ma, cười tà đạo đáp:

- Tự nhiên là ở quanh đây, nếu không Ma Ưng môn chủ làm sao lại tự mình giá lâm được?

Tuyết Nhân nhìn quanh, nghi hoặc hỏi lại:

- Nơi này không có gì cả, Huyết Linh Nhục Chi đó ở đâu ra?

Tỏa Hồn cười nói:

- Nếu như dễ dàng bị ngươi phát hiện thì không phải đã sớm bị người ta đoạt đi rồi sao?

Tuyết Nhân nghĩ lại thấy có lý, lập tức không dây dưa với Tỏa Hồn nữa, ánh mắt bắt đầu quan sát động tĩnh của Hắc Ma. Rất rõ ràng, Tuyết Nhân tin tưởng vào lời nói của Tỏa Hồn, thấy Hắc Ma đến đây vì Huyết Linh Nhục Chi, chỉ cần bắt chặt lấy y thì nhất định có thể tìm được Huyết Linh Nhục Chi. Như vậy, Tỏa Hồn, Tuyết Nhân và Hắc Ma liền chìm vào trầm tư, nhất thời ai cũng không nói gì cả.

Trong yên lặng gió tuyết không ngừng, thời gian trôi qua. Khi mặt đất xuất hiện chấn động kịch liệt, vô số khí tức kỳ quái lúc ẩn lúc hiện tràn ngập cả thế giới Băng Nguyên. Thời khắc đó, bất luận là Hoa Hồng, Mẫu Đơn ở trên Thiên Nữ phong, hay là Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Bạch Đầu Thiên Ông, Lam Phát Ngân Tôn ở trên tầng mây, hoặc là Tỏa Hồn, Tuyết Nhân, Hắc Ma lẫn các cao thủ có mặt ở Đằng Long cốc đều không hẹn mà cùng cảm ứng được khí tức phức tạp đó. Hiện tượng này trước nay chưa từng xuất hiện, tuyệt đại bộ phận người ta đều không biết vì sao lại như vậy, duy có Xà Thần, Thiên Tàm và Thiên Lân ít nhiều biết được một số tình hình nhất định. Cảm ứng được loại biến hóa này, những người ở trên những nơi khác nhau của Băng Nguyên đều có phản ứng tương tự, ai cũng cẩn thận quan sát tình hình mặt đất, phân tích hậu quả có khả năng xuất hiện. Lần này, cơn động đất kéo dài rất lâu, mức độ chấn động cũng vô cùng to lớn, khiến cho vô số núi băng tháp tuyết đổ sụp, cùng thêm vô số vết nứt rảnh sâu mới xuất hiện. Trong lúc đó, một con rồng lửa đỏ rực bay vụt lên trong gió tuyết khiến mọi người phải chú ý.

Chăm chú nhìn con rồng lửa đó, Tỏa Hồn kinh ngạc nói:

- Đó là Thiên Đao phong …

Gào lên một tiếng, Tỏa Hồn chớp mắt đã khôi phục lại hình dạng thanh kiếm, bay thẳng về phía có con rồng lửa.

Tuyết Nhân thấy vậy, lập tức đuổi sát theo sau để lại Hắc Ma một mình chần chừ giây lát, cuối cùng cũng bay theo phương hướng đó.

Trên tầng mây, Lam Phát Ngân Tôn thấy tình hình như vậy liền phân công:

- Chúng ta cũng đi đến đó xem.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Bạch Đầu Thiên Ông không thêm ý kiến gì, ba người âm thầm ẩn mình trong sương trắng bay thẳng về phía Thiên Đao phong. Trên ngọn Thiên Nữ phong, Mẫu Đơn và Hoa Hồng vào lúc động đất đều lo lắng nhìn về phía bức tượng băng Thần Nữ, sợ là bức tượng ấy sẽ chịu sự ảnh hưởng của động đất mà sụp đổ. May mà bức tượng băng Thần Nữ vẫn bình an vô sự, hoàn toàn không bị ảnh hưởng quá nhiều. Khi con rồng lửa xuất hiện, Mẫu Đơn hơi biến sắc, trầm ngâm nói:

- Hoa Hồng, xem ra cơn phong ba bão tuyết sắp đến rồi.

Hoa Hồng nhìn về phía con rồng lửa xa xăm, vẻ mặt lạnh lùng hiện lên chút cảm khái, khẽ than thở:

- Chúng ta đến đây cũng đã không ít ngày rồi, cũng phải đến lúc chiến đấu rồi.

Mẫu Đơn bật cười khổ, có chút hoài niệm nói:

- Thực ra ta đã từ từ thích loại sinh hoạt nhàn hạ như vậy rồi, dù sao thì trong thế giới của chúng ta cũng chỉ có tồn tại hận thù và chém giết.

Hoa Hồng nói:

- Đúng thế, cuộc sống quá kích động cuối cùng sẽ khiến người ta mệt mỏi.

Mẫu Đơn ánh mắt hơi động, hỏi ngược lại:

- Hoa Hồng, nếu như trong tương lai Thiên Lân muốn ngươi ở lại, ngươi sẽ trả lời như thế nào?

Hoa Hồng trong mắt hiện lên một chút mơ hồ, vấn đề này đối với nàng chính là một sự khảo nghiệm, nàng từ trước đến giờ cũng chưa hề muốn nghĩ nhiều đến chuyện này.

Lúc này, Tỏa Hồn vừa hay rời đi, Hoa Hồng đảo tròn mắt, chuyển chủ đề khác:

- Chúng ta cũng đi xem chứ?

Mẫu Đơn điềm nhiên trả lời:

- Chuyện Băng Nguyên quá phức tạp, chúng ta chỉ cần để ý đến Ngũ Đại thần tướng và Thiên Lân, không nên hiểu quá nhiều chuyện khác để tránh cho lòng thêm vấn vương. Lại thêm động đất tùy lúc bộc phát, bức tượng băng Thần Nữ này còn chưa biết có biến hóa thế nào, chúng ta ở nơi này yên lặng theo dõi diễn biến thì hay hơn.

Hoa Hồng nghe vậy, liếc Tuyết Nhân và Hắc Ma vừa rời đi, điềm nhiên đáp:

- Cũng được, những người này cuối cùng cũng sẽ trở lại mà thôi.

Mẫu Đơn sửng người nhưng sau đó liền hiểu được vài phần, yên lặng nhìn về phía xa xăm.

Cột lửa đỏ rực phun thẳng lên tận trời cao, hệt như một con rồng lửa tung bay khiến không ít người phải chú ý. Tân Nguyệt từ Đằng Long cốc chạy đến, thấy Thiên Đao phong lúc xưa đã hóa thành một vùng phế tích, bị ngọn núi lửa phun trào bao trùm, trong lòng không khỏi có phần bi thương. Nơi đây đã từng là chỗ nàng tu luyện, cũng thay đổi khởi điểm cuộc đời nàng, để lại cho nàng quá nhiều thứ khó mà quên được. Hiện nay, sư phụ đi rồi, Thiên Đao phong cũng hóa thành hư ảo, mọi thứ dường như đã sớm được định sẵn. Thở dài u oán, Tân Nguyệt cảm khái vô cùng. Đối với biến hóa hiện nay của Băng Nguyên, trong lòng nàng mơ hồ có chút hiểu ra nhưng lại không thể nói rõ ràng được. Quay sang nhìn phía xa xăm, Tân Nguyệt cảm thấy ở đó có một luồng khí tức kỳ dị đang nhanh chóng tiến gần, khiến nàng trở nên cảnh giác.

Rất nhanh, một thanh trường kiếm đen ngòm phá không xông đến, chớp mắt đã xuất hiện trong tầm mắt của Tân Nguyệt, nó đang bay thẳng đến cột lửa phun trào. Tân Nguyệt thấy vậy có phần kinh ngạc, nàng vốn muốn ra tay ngăn lại, nhưng sau khi nghĩ lại liền bỏ qua, chỉ từ xa quan sát mà thôi. Ánh đen chợt lóe, Tỏa Hồn kiếm bắn thẳng vào trong cột lửa, chớp mắt đã bị ngọn lửa lòng đất thôn tính, không còn nhìn thấy nó nữa.

Tân Nguyệt yên lặng quan sát, sau khi chờ đợi giây lát liền phát hiện khí tức mới đang chạy đến nơi này. Tân Nguyệt đưa mắt quan sát tình hình chung quanh, nhanh chóng phát hiện Tuyết Nhân cùng với Hắc Ma, cả hai đều đến từ cùng hướng. Ngoài ra, ở hướng ngược lại, một con chim khổng lồ lúc ẩn lúc hiện, nhờ vào gió tuyết che phủ từ từ bay đến. Lơ lửng bất động, Tân Nguyệt vẻ mặt điềm đạm sau khi liếc Tuyết Nhân liền quay lại nhìn Hắc Ma. Theo quan sát của Tân Nguyệt, Hắc Ma hiện nay thương thế dường như đã lành hẳn, đây là một tin tức không tốt.

Đến gần Tân Nguyệt, Tuyết Nhân dừng lại, nhìn về phía cột lửa xông lên tận trời kia, hỏi lại:

- Thanh kiếm đâu rồi?

Tân Nguyệt quét mắt qua Tuyết Nhân, không lạnh không nóng đáp:

- Nó ở trong cột lửa, nếu ngươi có hứng thú thì sao không vào đó mà tìm nó.

Tuyết Nhân sửng người, nghi hoặc nói:

- Ở trong cột lửa? Vậy không phải nó tìm cái chết sao?

Hắc Ma nhìn Tân Nguyệt một lúc, tiếp lời của Tuyết Nhân:

- Ngươi sai rồi, thanh kiếm này rất tà đạo, nó chắc muốn nhờ vào sức mạnh ngọn lửa lòng đất để tăng cường tu vi bản thân nó.

Tuyết Nhân nhìn cột lửa một lúc, rồi quay sang nhìn Hắc Ma, bán tín bán nghi nói:

- Ngươi khẳng định vậy?

Hắc Ma không chịu xác nhận trả lời:

- Phải hay không thì có quan trọng chăng?

Tuyết Nhân hừ khẽ một tiếng, rồi rầu rĩ ở yên lặng đó.

Lúc này, con chim khổng lồ trong gió tuyết đã đến gần Thiên Đao phong, khoảng cách với mấy người Tân Nguyệt chừng hai dặm, rõ ràng có ý đề phòng. Nhìn thật cẩn thận, con chim khổng lồ này có hai đầu, chính là chim hai đầu, tộc trưởng tộc Cự Sí. Nó vốn muốn tìm một nơi để ở, ai ngờ vô tình thấy bên này có cột lửa phun tới trời, liền hiếu kỳ chạy đến đó. Tân Nguyệt nhìn chim hai đầu, trong mắt toát ra một chút kỳ dị. Con chim hai đầu vào lúc này còn dám một mình đến đây, có phải là định liệu trước hay là không sợ chết vậy? Hắc Ma nhìn con chim hai đầu, trong đáy mắt hiện lên ánh lạnh. Thân là hậu duệ của Ưng tộc, Hắc Ma rõ ràng biết được lai lịch của chim hai đầu, có cảm giác bài xích mãnh liệt đối với nó. Còn đối với Tuyết Nhân, lão một lòng một dạ để ý Tỏa Hồn, đối với chim hai đầu chỉ là kinh ngạc mà không hề suy nghĩ nhiều.

Thời gian âm thầm trôi qua. Khi ba đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực âm thầm đến gần Thiên Đao phong, Tỏa Hồn đã ở trong cột lửa được khoảng một nén hương rồi. Nhìn qua tình hình tại chỗ, Lam Phát Ngân Tôn cười ha hả nói:

- Con nha đầu đó một mình, nếu chúng ta ra tay thì có thể bắt nó dễ như trở bàn tay.

Bạch Đầu Thiên Ông biết Lam Phát Ngân Tôn đã có ý xấu, trầm ngâm nói:

- Theo tình hình trước mắt, muốn bắt được Tân Nguyệt thì không khó, nhưng sau khi ra mặt rồi thì cũng không tốt lắm cho chúng ta.

Lam Phát Ngân Tôn nhìn Tân Nguyệt, bị vẻ đẹp của nàng hấp dẫn sâu sắc, không thèm để ý gì cả nói:

- Thời cơ khó có, chúng ta sau khi thành công có thể lập tức bỏ đi.

Bạch Đầu Thiên Ông chần chừ một lúc, đưa mắt nhìn Tuyết Ẩn Cuồng Đao hỏi lại:

- Cuồng Đao, ngươi có ý kiến như thế nào?

Tuyết Ẩn Cuồng Đao liếc Lam Phát Ngân Tôn, điềm nhiên đáp lại:

- Ngân Tôn nếu đã động tâm, ta tự nhiên … ồ … lại có người đến rồi.

Ánh nhạt lóe lên, bóng người xuất hiện.

Thiên Lân và Ngọc Tâm đột ngột xuất hiện đến bên Tân Nguyệt.

Mỉm cười gật đầu, Thiên Lân liếc chung quanh, khóe miệng có nụ cười mơ hồ cổ quái, hỏi lại:

- Có tình hình như thế nào?

Tân Nguyệt thấy nụ cười mỉm của Thiên Lân, nhẹ nhàng đáp:

- Tỏa Hồn ở trong cột lửa, không biết để làm gì?

Thiên Lân ánh mắt hơi biến, nhìn lên bầu trời điềm nhiên đáp:

- Tỏa Hồn chính là vật thiên luyện, nó đến nơi này là muốn nhờ vào uy lực của lửa đỏ mà dung hợp các nguyên thần nó đã nuốt vào cơ thể với bản thân mình. Một khi nó thành công rồi, thế gian sẽ có thêm một ác nhân.

Tân Nguyệt ánh mắt hơi động, hỏi lại:

- Có biện pháp nào có thể ngăn trở được nó không?

Thiên Lân cười đáp:

- Có, nhưng có thể thành công hay không thì khó nói được. Hiện nay, hoàn cảnh nơi này bất lợi cho chúng ta, nếu ta ra tay ngăn cản Tỏa Hồn, các nàng sẽ có thể gặp nguy hiểm.

Tân Nguyệt liếc Hắc Ma, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Chuyện nơi này ta có thể ứng phó được.

Thiên Lân nói:

- Ngoại trừ Hắc Ma, ba đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực đang ở trên đầu của chúng ta.

Tân Nguyệt hơi biến sắc, hỏi lại:

- Chàng tính làm thế nào đây?

Thiên Lân trầm ngâm đáp:

- Ta muốn mời bọn họ đi ra …

Còn đang nói, trong khuôn viên vài chục dặm quanh Thiên Đao phong, gió tuyết đột nhiên ngừng lại, xuất hiện một không gian tương đối yên tĩnh. Đồng thời, trên người Thiên Lân lóe lên ánh trắng, một luồng sức mạnh âm thầm chớp mắt đã phá vỡ không gian yên lặng đó, khiến cho ba người Lam Phát Ngân Tôn đang ẩn núp bên trên lập tức hiện ra. Phát giác tình hình này, Tuyết Nhân, Hắc Ma và chim hai đầu đều cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt thoáng cái đã nhìn về phía Bạch Đầu Thiên Ông, Tuyết Ẩn Cuồng Đao và Lam Phát Ngân Tôn.

Nhẹ nhàng hạ xuống, Lam Phát Ngân Tôn cũng không ẩn núp nữa, vẻ mặt sửng sờ nhìn Ngọc Tâm, rõ ràng bị nét xinh đẹp tuyệt trần của nàng hấp dẫn sâu sắc. Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao vừa thấy Ngọc Tâm, trong lòng liền chấn động, rõ ràng vẻ đẹp của Ngọc Tâm sắc hơn cả kiếm, dễ dàng để lại một ấn tượng không hề phai nhạt trong lòng của người khác. Thiên Lân thấy tình hình như vậy, khuôn mặt anh tuấn hơi cau mày lại, chuyển mình ngăn trước Ngọc Tâm và Tân Nguyệt, vừa hay ngăn cản được tầm nhìn của ba người Lam Phát Ngân Tôn. Phát hiện biến hóa như vậy, Lam Phát Ngân Tôn hừ khẽ một tiếng, không vui trừng Thiên Lân, hận thù nói:

- Tiểu tử, không nhìn ra ngươi cũng hoa dạng nhiều đó.

Thiên Lân phản bác lại:

- Ta cũng không ngờ được, té ra ngươi trước giờ cũng thích làm con rùa rút đầu.

Đối chọi gay gắt, Thiên Lân miệng lưỡi không tha cho người.

Lam Phát Ngân Tôn giận dữ nói:

- Tiểu tử thúi, bản tôn hôm nay phải tiêu diệt ngươi.

Thiên Lân không thèm để ý đáp trả:

- Đến đây, bây giờ chính là cơ hội.

Lam Phát Ngân Tôn nghi ngờ nói:

- Cơ hội? Tiểu tử ngươi muốn đánh lén ta?

Thiên Lân cố làm ra vẻ kinh ngạc đáp:

- Không ngờ bộ mặt ngươi trông ngu xuẩn nhưng không hề ngốc đó.

Hai câu vừa nói ra, Tuyết Nhân lập tức cười lớn, rõ ràng bị Thiên Lân chọc cười.

Lam Phát Ngân Tôn tức đến nghiến răng lại, giận dữ nói:

- Tiểu tử thúi, hôm nay định sẵn ngươi phải chết.

Thiên Lân nhún hai vai, không thèm để ý nói:

- Câu này rất nhiều người đều đã từng nói với ta rồi, đáng tiếc đến nay ta vẫn còn sống, quả thật là khiến các vị phải thất vọng.

Còn đang nói, Thiên Lân lơ đãng liếc Hắc Ma, ý tứ rất rõ ràng.

Hắc Ma ánh mắt âm hiểm lạnh lùng nói:

- Thiên Lân, vận may sẽ không mãi mãi đi theo bên cạnh ngươi đâu.

Thiên Lân cười tà dị đáp;

- Phải vậy chăng? Nếu như vậy, ngươi hà tất phải nói toạc chuyện này ra?

Hắc Ma hai mắt khép hờ, chất vấn:

- Ngươi không sợ à?

Thiên Lân hỏi ngược lại:

- Ngươi thấy sao đây?

Hắc Ma không nói gì, trong lòng ngầm phân tích ý đồ của Thiên Lân.

Lúc này, Lam Phát Ngân Tôn trừng Thiên Lân, âm hiểm lên tiếng:

- Tiểu tử, lúc này bốn mặt ngươi đều gặp địch, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn tự vận để tránh đến lúc đó sống không bằng chết.

Thiên Lân cười lớn trả lời:

- Tự vận? Ta thấy ngươi thông minh quá, ngay cả câu nói như vậy cũng có thể nói ra được.

Bạch Đầu Thiên Ông vẫn chưa hề lên tiếng, đột ngột nói:

- Ngân Tôn, chuyện không nên chần chừ, trì hoãn quá lâu không tốt cho chúng ta.

Lam Phát Ngân Tôn nghe vậy gật đầu nói:

- Tiểu tử này giao cho ta, hai nha đầu kia giao cho các ngươi, phải bắt sống cho được.

Bạch Đầu Thiên Ông gật khẽ, đưa mắt trao đổi với Tuyết Ẩn Cuồng Đao một cái rồi phi thân bay đến gần Tân Nguyệt và Ngọc Tâm.

Thấy vậy, Thiên Lân ánh mắt khẽ động, nhìn Hắc Ma đang trầm tư nói với ý nghĩa rất thâm sâu:

- Thời gian không còn nhiều, ngươi còn chưa tính toán cho rõ sao?

Ánh mắt hơi dời đi, Hắc Ma liếc Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao nói:

- Ngươi muốn mượn đao giết người?

Thiên Lân cười tà đạo trả lời:

- Rất nhiều khi biết là bị người ta lợi dụng lại cũng không thể không làm được.

Hắc Ma hoàn toàn không phản bác, y hiểu được ý câu nói của Thiên Lân nhưng lại không thể làm gì được. Đối với Hắc Ma, y hận Thiên Lân đến thấu xương. Nhưng trên người Ngọc Tâm có Huyết Linh Nhục Chi là vật mà Hắc Ma luôn một lòng muốn lấy, y không cho phép Ngọc Tâm bị Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao bắt đem đi. Băn khoăn như vậy, Hắc Ma không có chọn lựa. Y tuy cũng muốn bắt Ngọc Tâm đi, nhưng trong tình hình trước mắt hiện nay, y chỉ đành che giấu chuyện Ngọc Tâm có Huyết Linh Nhục Chi trên người lắc mình đến trước mặt Bạch Đầu Thiên Ông để ngăn trở chuyện này.

Thấy Hắc Ma ra mặt, Tuyết Ẩn Cuồng Đao hơi bất ngờ, hỏi lại:

- Ngươi muốn thay Thiên Lân ra mặt?

Hắc Ma lạnh lẽo đáp:

- Ta cao hứng, lẽ nào không được?

Tuyết Ẩn Cuồng Đao tâm cao khí ngạo, bị Hắc Ma chống đối như vậy, lập tức giận dữ nói:

- Cuồng vọng, ngươi biết ngăn trở chúng ta sẽ gặp phải hậu quả gì không?

Hắc Ma cười lạnh đáp:

- Ngươi cho là ta không có suy nghĩ qua sao?

Bạch Đầu Thiên Ông phất tay ngăn Tuyết Ẩn Cuồng Đao đang nổi nóng, lạnh giọng nói:

- Hắc Ma, ngươi tốt nhất là hãy suy xét cho rõ, không nên rơi vào bẫy của Thiên Lân.

Hắc Ma đáp:

- Các ngươi chỉ cần đối phó Thiên Lân, ta tuyệt đối không nhúng tay vào. Nhưng cô gái này (Ngọc Tâm) thì các ngươi không được chạm vào.

Bạch Đầu Thiên Ông chất vấn:

- Vì sao vậy?

Hắc Ma lạnh lùng tàn khốc nói:

- Không vì sao cả.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao giận dữ nói:

- Chớ có nói nhảm với hắn nữa, trước tiên thu thập hắn rồi, sau đó mới thu thập hai nha đầu kia.

Bạch Đầu Thiên Ông chần chừ nói:

- Chúng ta nhân thủ không đủ, cứ tiếp tục như vậy sợ là không có kết quả gì.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao kinh hãi giận dữ nói:

- Ngươi muốn đánh trống thu quân sao?

Bạch Đầu Thiên Ông lắc đầu, nói:

- Ta chỉ …

Còn đang nói, giữa trời đất đột nhiên dâng lên một luồng khí cực tà cực sát, cùng với khí nóng bỏng tràn ngập trong lòng của mọi người.

Thời khắc đó, mọi người có mặt đều cùng nhau quay đầu nhìn lại, ánh mắt chăm chú vào cột lửa, trong đó truyền ra những tiếng gào thét không thôi.

Thiên Lân tâm thần chấn động, vọt miệng nói:

- Không ổn rồi, Tỏa Hồn đã dung hợp được tám mươi mốt nguyên thần, trở thành sự tồn tại vô cùng tà đạo.

Tân Nguyệt lo lắng nói:

- Chuyện đến như vậy, chúng ta có thể làm thế nào được?

Thiên Lân nói:

- Nàng cùng Ngọc Tâm cẩn thận cho an toàn bản thân, ta đi ngăn cản Tỏa Hồn, để cho nó không cách nào đạt tới trạng thái thuần khiết.

Thiên Lân nói xong, thân thể chớp mắt đã biến mất xuất hiện ở trong cột lửa. Đối mặt với biến hóa bất ngờ, những người ở đó lập tức bỏ hết mọi thứ để quan sát thật cẩn thận. Ngọc Tâm và Tân Nguyệt vừa đề phòng, vừa quan sát tình hình của Thiên Lân. Hắc Ma, Tuyết Nhân và ba đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực lại chờ mong Thiên Lân chết trong cột lửa, như vậy cũng bớt cho bọn họ một phen động tay động chân. Chim hai đầu từ xa xa nhìn lại, nó chỉ là hiếu kỳ về kết quả cuối cùng, hoàn toàn không có hướng tính toán rõ ràng. Kể từ đó, cử động của Thiên Lân tác động đến mọi người, cuối cùng giữa Thiên Lân và Tỏa Hồn sẽ có kết cục như thế nào đây?