Nhìn thật cẩn thận, con chim khổng lồ này cao chừng mười hai mười ba trượng, to nhỏ chừng bảy tám trượng, lông vũ trên lưng màu xanh lục, lông vũ lông mao dưới bụng có hai màu đen trắng đan xen. Bề ngoài hệt như gà rừng nhưng lại có ba cái chân dài. Trên đầu của con chim khổng lồ có một đường lông màu đỏ như máu, nhìn thấy vô cùng chói mắt, phối hợp với đôi mắt màu xanh sẫm khiến trông thấy thật đẹp.

- Ngoan ngoãn đi, con chim khổng lồ này, không biết có biết bay hay không?

Hơi hiếu kỳ, Thiên Lân nhìn nó suy đoán các thứ. Con chim khổng lồ nhìn Thiên Lân, chầm chậm giương đôi cánh, miệng phát ra tiếng kếu bén nhọn chói tai. Do hình dáng con chim khổng lồ to lớn, hai cánh giang ra đủ hai mươi trượng, khiến người nhìn phải giật mình. Thấy vậy, Thiên Lân tỉnh táo không sợ, ngược lại có hứng thú quan sát cẩn thận. Nhưng ai ngờ giây lát sau, hắn đột nhiên phát ra một tiếng kêu kinh hãi, mặt lộ vẻ khiếp sợ.

Té ra, sau khi hai cánh của con chim khổng lồ giang ra rộng ra hết, hai cánh của nó để lộ ra bốn con mắt, mỗi bên có hai con cách nhau chừng một trượng, các con mắt phát ra ánh sáng màu đen sẫm như máu, vừa hay chạm vào ánh mắt của Thiên Lân. Lập tức, Thiên Lân thấy mặt đất lắc lư, ngực như bị đánh trúng khó chịu, miệng không khỏi thất thanh la vài tiếng, liền từ trên không trung rơi xuống mặt đất. Con chim khổng lồ thấy vậy, chầm chậm thu cánh lại để lộ ba chân hình tam giác hai trước một sau, đan xen quái dị, mang thân thể nặng nề to lớn tiến gần đến Thiên Lân. Lúc này, toàn thân Thiên Lân nhũn ra, không có một chút sức lực. Huyết sâm vạn năm và tinh hoa của Long Đản Ngọc Dịch trong cơ thể đang tự động vận chuyển, ý đồ khiến Thiên Lân khôi phục lại bình thường. Rất nhanh, cơn nặng nề trước ngực của Thiên Lân có chuyển biến tốt hơn, thân thể cũng hơi khôi phục lại vài phần nhưng muốn lập tức đứng lên rời đi thì còn chưa làm được.

Lúc đó, con chim khổng lồ ba chân đã đến cách chừng năm mươi trượng, cặp mắt màu xanh lục toát ra mấy phần âm hiểm và tàn khốc, dường như đang xem Thiên Lân là đồ ăn cho no bụng. Phát hiện tình trạng không ổn, Thiên Lân nỗ lực muốn đứng lên, đáng tiếc do thời gian chưa đủ, hắn còn chưa khống chế được thân thể, căn bản không có biện pháp nào cả. Cứ như thế, nguy cơ đến gần, Thiên Lân lại không nơi nào tựa vào, điều này khiến hắn tự phụ thông minh cũng không khỏi cảm thấy một chút tuyệt vọng. Nghĩ đến bản thân sẽ chết ở đây, Thiên Lân hơi thương cảm, không sợ hãi mà chỉ nhớ đến mộng tưởng trước đây.

Mặt đất truyền đến chấn động khiến Thiên Lân giật mình tỉnh lại. Ngẩng đầu nhìn con chim khổng lồ trước mặt, Thiên Lân đột nhiên phát hiện, trong mắt con chim khổng lồ này dường như toát ra một ý nghĩa mà bản thân hắn không thể nào hiểu được, dường như có ngụ ý nào đó. Cúi đầu xuống, con chim khổng lồ khí thế bức người nhìn Thiên Lân nhỏ gầy, miệng phát ra những tiếng rít gào quái dị, dường như đang biểu hiện gì đó.

Thiên Lân vừa quan sát hành động của con chim khổng lồ vừa tăng tốc suy nghĩ. Theo tình hình trước mắt, thân thể của Thiên Lân còn phải cần một ít thời gian mới có thể khôi phục lại, hắn phải tranh thủ thời gian quý giá này như thế nào? Trong lúc suy tư, trước ngực Thiên Lân có chút chấn động khiến hắn chú ý lại. Hắn nhanh chóng đưa tay vào trong lòng lấy ra một cái gương, phát hiện hoa văn trên mặt gương đang tự động mất đi, để lộ hình ảnh của con chim khổng lồ ba chân, bên cạnh còn có một đoạn văn.

- Tam Túc Minh Điểu, nguồn gốc từ thời hồng hoang, dưới cánh có bốn mắt, thấy là sẽ chết. Ngàn năm xuất hiện một lần, tất có ý trời, tiên phật gặp phải cũng khó mà thoát kiếp nạn.

Thiên Lân hơi bất ngờ, trên mặt gương này rõ ràng nói bốn mắt dưới cánh, thấy là sẽ chết, vậy chẳng phải nói bản thân hôm nay đã định phải chết ở đây sao? Nghĩ đến đây, Thiên Lân có phần bất cam, trong lòng không khỏi phát sinh một loại ý nghĩ phản kháng. Nhưng, giờ này lúc này, cho dù Thiên Lân không cam lòng thì hắn có thể làm gì đây?

Gào rít mấy tiếng, con chim khổng lồ chầm chậm há to cái mồm như sắt thép ngoạm thẳng về phía Thiên Lân. Phát hiện tình hình như vậy, Thiên Lân lập tức kích động trở lại, sự bình tĩnh trước đây lúc này đột nhiên biến mất hết, trong lòng ngập đầy mùi vị sợ hãi. Thiên Lân mười chín tuổi lần đầu đối mặt với khảo nghiệm sinh tử, trong tình cảnh không thể né tránh, lại không thể phản kháng được, vạn ý nghĩ của hắn đều trở thành bụi, khiến tâm tình hắn trở nên uể oải. Nhưng trong lúc uể oải, Thiên Lân càng thêm không cam lòng, càng thêm nhớ nhung. Trong não hắn xuất hiện nhiều hình ảnh, tất cả đều là những người quen, bao gồm mẹ Điệp Mộng, người yêu Tân Nguyệt, bạn tốt Thiện Từ, Vũ Điệp, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Giang Thanh Tuyết, Triệu Ngọc Thanh … Đột nhiên, một hình bóng rõ ràng xuất hiện trong đầu Thiên Lân, dung mạo tuyệt đẹp, khí chất lạnh lùng cao ngạo, không những hấp dẫn hắn mà còn khiến hắn có muôn vàn lưu luyến. Đến lúc này, tâm thần Thiên lân chấn động, ý nghĩ muốn sống khiến toàn thân hắn sống dậy, thân thể vốn yếu ớt dưới cái ngoạm của con chim khổng lồ đột nhiên lướt qua một bên, vừa hay né tránh được công kích của con chim khổng lồ trong gang tấc.

Hơi kinh ngạc, con chim khổng lồ cúi đầu tiếp tục công kích, dự tính nuốt tươi lấy Thiên Lân. Lần này con chim khổng lồ tăng nhanh tốc độ thêm không ít. Trong lúc đó thân thể Thiên Lân vẫn yếu ớt như cũ, ngay cả xoay người cũng cảm thấy khó khăn, khiến hắn cảm thấy buồn tủi. Vừa rồi, hắn có thể né tránh được một chiêu công kích đó là nhờ hình bóng Ngọc Tâm giúp cho hắn, khiến hắn trong lúc tuyệt vọng đột nhiên có mong muốn được sống, chớp mắt đã phát xuất ra một ít sức mạnh. Hiện nay, luồng sức mạnh đó đã dùng hết, trong thời gian ngắn ngủi, thân thể Thiên Lân không cách nào tích lũy được nhiều sức mạnh hơn, khiến hắn sao có thể né tránh được đợt tấn công thứ hai của con chim khổng lồ? Mọi thứ đến lúc này cơ hồ đã định hình rồi, Thiên Lân muốn dùng sức mạnh bản thân để né tránh cái chết rõ ràng là không làm được.

Hiện nay, tử thần đã đến gần, Thiên Lân không thể nào tránh khỏi, trong lòng không khỏi phát ra một tiếng kêu gọi. Thời khắc đó, Thiên Lân hai môi mím chặt, ý nghĩ trong đầu hóa thành một mũi tên ánh sáng âm thầm, vào thời khắc quan trọng nhất trong đời, dùng hết sức mạnh trong lòng có được để mũi tên đó bay ra khỏi thân thể về phía xa xa. Ý niệm trước lúc chết, đó chính là tâm nguyện cuối cùng của Thiên Lân, nó có thể vượt qua được kết giới bay đến nơi vốn thuộc về nó không? Có lẽ, mọi thứ đến quá đột nhiên, cũng có lẽ, ý trời vốn là không thể nào đoán trước được.

------------------------

Quay lại Đằng Long cốc, vẻ mặt Giang Thanh Tuyết hơi thất vọng. Đối với thân phận của Điệp Mộng, nàng luôn cảm thấy quen thuộc, nhưng đúng là chưa từng gặp qua. Tân Nguyệt không nói gì cả, nàng chỉ yên lặng đi theo Giang Thanh Tuyết, trong não thỉnh thoảng hiện lên hình bóng Thiên Lân, cảm giác có chút không an lòng. Đột nhiên, phía trước xuất hiện hình bóng của Sở Văn Tân, khiến cho Giang Thanh Tuyết và Tân Nguyệt đều đột nhiên tỉnh lại, cả hai cùng dừng chân.

- Có chuyện gì sao?

Giang Thanh Tuyết nhẹ giọng hỏi.

Sở Văn Tân đáp:

- Thanh Ngưu vừa mới nói với ta một chuyện, ta dự tính tìm cô nương để thương nghị.

Giang Thanh Tuyết nghi hoặc nói:

- Tìm ta? Những người khác thì sao?

Sở Văn Tân đáp:

- Chuyện này không dễ nói cho những người khác nghe, vì thế …

Giang Thanh Tuyết hiểu rõ cắt lời:

- Thế cũng được, ta theo huynh cùng đi một chuyến, Tân Nguyệt cũng theo với chúng ta.

Sở Văn Tân không có ý kiến, gật đầu nói:

- Đi thôi.

Dứt lời liền xoay người, Sở Văn Tân dẫn hai cô đi đến nơi mình ở. Giây lát sau, ba người đến một cái động, chỉ thấy Đàm Thanh Ngưu và Trần Phong đều ở đó, xem ra đang chờ đợi Giang Thanh Tuyết.

Mời hai cô ngồi xuống, Sở Văn Tân nói:

- Thanh Ngưu, đệ hãy nói phát hiện của mình đi.

Đàm Thanh Ngưu gật nhẹ, trầm giọng nói:

- Do gần đây Băng Nguyên phát sinh không ít chuyện, bên ngoài lại có cường địch xâm phạm. Ta tự biết tu vi kém cỏi, không hỗ trợ được gì liền tranh thủ nghiên cứu qua Chu Dịch Thần Toán, kết quả tốn không ít thời gian nhưng có được kết quả khiến người ta kinh hãi.

Giang Thanh Tuyết cau mày nói:

- Chu Dịch Thần Toán? Điều này dường như là một môn huyền học của Đạo gia, nghe ra không khỏi khiến người ta nghi hoặc.

Đàm Thanh Ngưu cười khổ nói:

- Chính bởi vì như vậy mà ta mới không dám đề cập đến với cao thủ ba phái Băng Nguyên, chỉ đành nhờ Sở huynh kiếm cô nương đến nơi này, chúng ta nói chuyện riêng với nhau, coi như là thảo luận.

Giang Thanh Tuyết đáp:

- Được, ta hiểu rõ rồi, mời huynh đài tiếp tục.

Đàm Thanh Ngưu đáp:

- Theo tính toán ta biết được, gần đây phát sinh chuyện lớn, lại thêm …lại thêm …

Nói đến đây, Đàm Thanh Ngưu liếc Tân Nguyệt, dường như có chuyện kiêng kị.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Có điều gì cứ nói, Tân Nguyệt hoàn toàn không phải người nhỏ mọn.

Đàm Thanh Ngưu gật đầu nói:

- Thế thì được, ta nói ra các vị đừng nên làm lớn chuyện. Theo tính toán của ta, Đằng Long cốc trong mấy ngày nữa sẽ bị hủy diệt, trong cốc ít ra có một nửa số người đều có kiếp nạn sinh tử khủng khiếp. Lúc đó, Băng Nguyên sẽ phân năm xẻ bảy, hỗn loạn vô cùng.

Câu này vừa nói ra, vẻ mặt Giang Thanh Tuyết kinh hãi, Tân Nguyệt lại rất bình tĩnh, dường như nàng đã sớm biết rồi.

- Chuyện này không phải đùa được, Thanh Ngưu nói năng cho cẩn thận.

Chăm chú nhìn Đàm Thanh Ngưu, Giang Thanh Tuyết trầm giọng nói.

Đàm Thanh Ngưu khổ sở nói:

- Bởi vì đây không phải trò đùa, vì thế ta mấy lần tính toán liên tục đến tám lần, nhưng mỗi lần đều có kết quả giống nhau, vì vậy mới đành mời các vị đến, lại không dám nói cho người của Đằng Long cốc, để tránh ảnh hưởng tới tâm trạng mọi người.