Thiên Lân lo lắng nói:

- Nhìn vẻ mặt của Vũ Điệp, nàng nhất định nóng nảy vô cùng, ta không thể để nàng một mình chịu đựng được.

Tầm Duyên nói:

- Cái gì thuộc về nàng, ngươi hà tất phải cưỡng cầu. Ngươi nhúng tay vào chỉ khiến thay đổi tương lai của nàng. Ngươi khẳng định làm như vậy nhất định sẽ tốt chăng?

Thiên Lân chần chừ, hắn biết Tầm Duyên trước giờ không dễ mở miệng, một khi đã mở miệng tất nhiên có nguyên nhân, vì thế hắn rất mâu thuẫn.

Lúc này, cột nước bao quanh Vũ Điệp đột nhiên biến hóa, một tầng ánh sáng rực rỡ hệt như mây chín tầng trời từ bốn phương tám hướng bay về, hội tụ trên bề mặt cột nước, hình thành một vầng mây sáng biến ảo bất định, đang dần dần xuyên qua cột nước, xuất hiện trước mặt của Vũ Điệp. Đến giờ, Vũ Điệp vẻ mặt ngạc nhiên, mơ hồ nhìn vầng mây sáng to chừng ba thước, không biết phải làm gì với thứ đồ này. Đột nhiên, trên bề mặt vầng mây sáng lóe lên hào quang, bắn ra một chùm lửa sáng vừa hay khắc vào đúng Thiên Linh Cái trên trán của Vũ Điệp, từ từ ngưng tụ thành một con mắt ánh sáng, thỉnh thoảng biến ảo hình dạng. Cảnh tượng này kéo dài trong thời gian rất ngắn, chớp mắt đã không còn thấy nữa. Sau đó, cả cột nước rơi xuống, mặt hồ khôi phục bình lặng, Vũ Điệp cũng khôi phục bình thường.

Thiên Lân tiến lên, nhìn cẩn thận, phát hiện Vũ Điệp vẫn như trước kia, con mắt ánh sáng trên trán vừa rồi lúc này đã không còn thấy nữa, phảng phất mọi thứ trước đây đều chưa từng phát sinh gì cả.

Vũ Điệp hơi mơ hồ, hỏi lại:

- Ta vừa rồi mới xảy ra chuyện gì phải không?

Thiên Lân thấy nàng không cảm giác, điềm nhiên nói:

- Không có gì, vừa rồi nàng chỉ thất thần mà thôi.

Vũ Điệp nhìn vào trong mắt của Thiên Lân, nghi hoặc nói:

- Phải vậy không?

Thiên Lân trong lòng run lên, khi Vũ Điệp chăm chú nhìn vào mắt hắn, một cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng, dường như khi Vũ Điệp chăm chú nhìn, tâm linh của hai người sinh ra một loại cảm ứng kỳ dị đặc biệt, không hề thay đổi do cự ly xa gần. Cảm giác đó rất kỳ quái, Thiên Lân vốn không muốn nói cho Vũ Điệp, nhưng khi nàng chăm chú nhìn, hắn lại không khỏi mất đi tự chủ nói những lời thật sự.

- Vừa rồi, nàng … thế đó … chỉ kéo dài giây lát, rồi sau đó biến mất không còn nhìn thấy nữa.

Vũ Điệp nghe xong, lo lắng nói:

- Thiên Lân, huynh nói tình hình như vậy là tốt hay xấu đây?

Thiên Lân vẻ mặt kỳ quái, lo lắng của Vũ Điệp hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng, hiện tượng này trước đây chưa từng có, thật ra là trùng hợp hay bởi vì biến cố vừa rồi mới tạo ra sự tình như vậy?

Đang suy nghĩ, Thiên Lân an ủi:

- Không sao, ta phỏng chừng phần lớn là cơ duyên nào đó của nàng, nàng phải cao hứng mới đúng.

Thấy Thiên Lân nói như vậy, Vũ Điệp tâm tình lập tức tốt lại, khuôn mặt toát ra nụ cười mỉm, nhẹ giọng nói:

- Hy vọng như lời huynh nói.

Thiên Lân cảm ứng rõ ràng khoái lạc trong lòng của nàng, trong lòng hơi cảm thấy kỳ quái. Thật ra cảnh tượng trước đây là chuyện thế nào? Vì sao vội vàng như vậy, chỉ chớp mắt đã không còn thấy nữa. Chuyện này khiến người ta không nghĩ trong đầu cũng không rõ ràng được.

Bầu trời, hoa tuyết tung bay, gió lạnh không ngừng. Thiên Lân và Vũ Điệp lơ lửng trên mặt hồ, vừa quan sát tình hình xung quanh, vừa suy nghĩ biến cố vừa mới phát sinh vừa rồi.

Trước đây, Thiên Lân đối với rất nhiều việc đều có thể tìm được đáp án hợp lý. Hiện nay, liên tiếp hai ba chuyện quái lạ phát sinh, hắn lại không tìm được đáp án thích hợp. Thật ra chuyện này bản thân quá hoang đường, hay là chuyện phát sinh dài dòng kỳ quặc quá, khiến hắn không tìm được căn nguyên, không thể nào suy đoán được?

Ở trong Đằng Long cốc, Tân Nguyệt đứng yên trước cánh cửa ánh sáng quan sát cẩn thận.

Ban đầu, nàng chỉ cảm thấy kinh ngạc và kỳ quái. Nhưng khi thời gian trôi qua, lòng kích động của nàng dần dần bình tĩnh lại, cả người toát ra khí chất thánh khiết, vô hình trung tiếp xúc nhẹ nhàng vi tế với cánh cửa ánh sáng. Loại tiếp xúc này rất kỳ quái, thuộc về loại tiếp xúc vô ý thức, hoàn toàn thuận theo tự nhiên. Nhưng loại tiếp xúc thuận theo tự nhiên này khiến Tân Nguyệt trong lúc vô ý đã hiểu được một số tình hình.

Trước hết, khí tức thần thánh của cái gọi là cửa thánh quang này có thể bài xích mọi sức mạnh tà ác, bao gồm cả một tà niệm lóe lên trong não. Thứ hai, cánh cửa thánh quang này có sức phòng ngự cực mạnh. Cho dù người trong lòng không chút vướng bận, nếu không có thực lực tuyệt đối cũng khó mà xuyên qua được. Thứ ba, tần suất của cánh cửa thánh quang rất quái dị. Tân Nguyệt có thể cảm ứng được tiếng kêu gọi yếu ớt, lại không cách nào nắm bắt chuẩn xác tin tức được.

Hiểu được tình hình này rồi, Tân Nguyệt đang đứng yên đột nhiên cất bước tiến lên. Triệu Ngọc Thanh ở sau quan sát, trong mắt lóe lên thần quang, trong chờ đợi có vài phần phức tạp, rõ ràng tâm tình ông rất mâu thuẫn.

Rất nhanh, Tân Nguyệt đến trước cánh cửa sáng, nàng hơi dừng lại một chút, sau đó đưa tay phải ra trước đến gần với cánh cửa sáng. Do cự ly không xa, tay phải Tân Nguyệt chớp mắt đã tiếp xúc với cánh cửa sáng. Lập tức, một luồng sáng mạnh mẽ lóe qua, cả đường hầm trắng toát, rọi chiếu lên bốn bức tường sáng ngời. Thân thể Tân Nguyệt hơi run lên, hệt như say rượu, liên tục lùi lại năm bước mới miễn cường dừng lại được. Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt hơi biến, có mấy phần tiếc nuối. Dường như chuyện thử qua của Tân Nguyệt khiến ông cảm thấy thất vọng và bất ngờ.

Tân Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh lại, lần đầu bị thất bại hoàn toàn không khiến nàng kinh ngạc, ngược lại còn cẩn thận thưởng thức mùi vị của tình hình vừa phát sinh trong nháy mắt qua.

Đối với Tân Nguyệt, tay phải vừa mới chạm đến cánh cửa ánh sáng, trước hết nàng cảm nhận được một luồng điện mạnh mẽ khiến toàn thân nàng mất lực. Sau đó, một phản lực mạnh mẽ ập đến, lập tức hất bắn nàng lùi lại. Ngoài ra, trên cánh cửa ánh sáng còn có một loại sức mạnh không biết tên, dường như có thể bài xích tà ác, chỉ có điều đối với Tân Nguyệt thì chuyện đó lại không có gì đáng uy hiếp.

Hiểu được những chuyện này rồi, Tân Nguyệt bắt đầu thử thăm dò lần thứ hai.

Lần này, nàng vẫn đưa tay phải ra trước, nhưng khi vừa mới sắp sửa chạm vào cánh cửa ánh sáng, lòng bàn tay lóe lên hào quang, một luồng sức mạnh to lớn chớp mắt đã bộc phát đánh trúng vào cánh cửa ánh sáng, ý đồ muốn chấn nát phòng ngự của cánh cửa ánh sáng. Lúc đó, cánh cửa ánh sáng run lên, sau khi chịu một kích thủ thế của Tân Nguyệt, nó hơi lõm vào bên trong, nhưng chỉ giây lát sau, chỗ lõm vào liền tự động trở lại cùng với một luồng sức mạnh không gì chống nỗi, tiếp tục hất bắn Tân Nguyệt ra lại. Lần này, Tân Nguyệt và cánh cửa ánh sáng có thể nói là chính diện giao chiến, kết quả Tân Nguyệt tuy tu vi không kém nhưng ở tình trạng tấn công mạnh mẽ, rõ ràng còn chưa vượt qua được sức mạnh phòng ngự của cánh cửa ánh sáng.

Hiểu được những điểm này, Tân Nguyệt trầm tư hẳn, sau một lúc lâu, lại đi tới cánh cửa ánh sáng lần nữa. Lần này, Tân Nguyệt không còn ngang ngạnh tiến đến mà chọn lựa một phương thức khác, toàn thân ánh bạc sáng hẳn lên, dùng khí thánh khiết để phòng ngự, hình thành một kết giới trong suốt quanh người, từ từ tiếp cận với cánh cửa ánh sáng. Rất nhanh, kết giới phòng ngự quanh người Tân Nguyệt tiếp xúc với cánh cửa ánh sáng, ở điểm tiếp xúc có hoa lửa li ti, hơn nữa cứ duy trì mãi. Thấy vậy, Tân Nguyệt hơi dừng chân lại, vừa gia tăng mức độ phòng ngự, vừa thử tiến thẳng lên phía trước, nhưng kết quả là áp lực càng lớn hơn, phản lực càng lớn hơn, không bao lâu lại hất bắn nàng ra trở lại.

Tân Nguyệt hơi kinh ngạc, nhưng hoàn toàn không nổi giận, tiếp tục tiến gần đến, liên tục sau năm sáu lần, Tân Nguyệt đột nhiên phát hiện mỗi khi bản thân toàn lực chống cự lại, sức phản lực của cánh cửa ánh sáng lại tăng lên thẳng tắp. Mà mỗi khi bản thân ở tình trạng vô ý thức, phản lực của cánh cửa ánh sáng sẽ tự hạ thấp xuống.

Đã hiểu được chuyện này, Tân Nguyệt thông suốt sáng tỏ, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái tâm lý, trước hết bình tĩnh trở lại, sau đó dần dần tiến vào trạng thái không linh vô ý thức, thân thể thuận theo tự nhiên di động đến trước, chớp mắt đã tiếp xúc với cánh cửa ánh sáng. Lúc này, thân thể Tân Nguyệt hơi run lên, nhưng nàng lại nỗ lực bảo trì lòng không tạp niệm, sau khi giằng co một lúc, Tân Nguyệt dần dần bình tĩnh lại, ánh sáng quanh người mất đi, cả người không hay không biết tiến thẳng về phía trước.

Triệu Ngọc Thanh thấy vậy, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức hiểu rõ mọi thứ, trong mắt ánh lên phức tạp.

Tân Nguyệt lòng không tạp niệm, đối với chung quanh không chút hay biết, nàng khi đã xuyên qua cánh cửa ánh sáng rồi, mơ hồ cảm ứng được một sự biến hóa của thân thể, nhưng tình hình cụ thể là gì thì nàng lại hoàn toàn không biết được.

Điểm này, Triệu Ngọc Thanh thấy được, cất vào đáy lòng.

Té ra, khi Tân Nguyệt xuyên qua cánh cửa ánh sáng, một luồng sáng vàng kim kỳ dị đặc biệt từ đỉnh đầu nàng lan xuống, khuếch tán cả thân thể, dần dần tràn ra toàn thân, cuối cùng hội tụ dưới chân, hình thành một phong ấn đường về. Lúc đó, ánh vàng kim rực rỡ, một tấm áo giáp lúc ẩn lúc hiện chụp lên người của Tân Nguyệt, chỉ chớp mắt thì Tân Nguyệt đã bị cánh cửa ánh sáng nuốt chửng không còn tung tích.

Triệu Ngọc Thanh thở dài khe khẽ, hơi có cảm xúc lại không nói nhiều, cứ thế im lặng đứng ở đó.

Xuyên qua cánh cửa thánh quang rồi, thân thể Tân Nguyệt đột nhiên lay động, ý thức lập tức tỉnh táo trở lại. Lúc này, cảnh tượng đập vào mắt khiến Tân Nguyệt rất kinh ngạc, hoàn toàn vượt qua khỏi tưởng tượng. Trong lòng Tân Nguyệt vốn cho là sau khi xuyên qua cánh cửa ánh sáng, nơi này hẳn phải là một đường đi, hoặc là một căn phòng đá. Nhưng trên thực tế, điều nàng thấy trước mắt hoàn toàn không phải là đường đi cũng không phải là một căn phòng đá, mà là một không gian kỳ dị lấp lánh ánh sáng.

Không gian này không lớn lắm, cảm giác như một kết giới đóng kín, cách biệt với thế gian. Trong không gian này, ngoại trừ Tân Nguyệt còn có hai đại kỳ quan.

Thứ nhất, chính là từ chỗ đứng của Tân Nguyệt nhìn ra chung quanh, những tấm vách sáng bên trong không gian lấp lánh vô số hình ảnh phụ nữ. Hình thế của các cô ấy khác nhau, hoặc đứng, hoặc ngồi, hoặc nằm thẳng hoặc nằm nghiêng, thể hiện trăm ngàn tư thế kỳ quái, hệt như một hình vẽ luyện công hỗn tạp, không đầu không đuôi tự nhiên mà thành, toát ra vài phần kỳ quái.

Thứ hai, ở giữa không gian này có một bảo tháp ba tầng do mười viên ngọc ánh sáng tạo thành, tầng thấp nhất vừa vặn có sáu viên ngọc ánh sáng theo hình tam giác, tầng ở giữa có ba viên ngọc ánh sáng thu nhỏ theo một tỷ lệ nhất định, tầng trên cùng có một viên ngọc ánh sáng, tất cả tạo thành một hình nón đáy tam giác. Bảo tháp ánh sáng này rọi chiếu chung quanh, xoay tròn theo một quy luật nhất định, nhìn ra có phần thần bí.

Tân Nguyệt nhìn cảnh tượng này, trong lòng rất là kinh ngạc. Đây là Huyền Nữ Thiên Cung chăng? Vì sao lại có cảnh tượng như vậy?