Nếu một ngày em rời xa anh, em sẽ không để lại cho anh một lời nào. Bởi vì điều em muốn nói với anh, trước đó em đã dùng tất cả tình yêu của đời mình để nói rồi.

1. Tôi chưa bao giờ thấy tuyết lớn và kéo dài như vậy. Tuyết bay như lông ngỗng, bay vù vù trong gió, trắng xoá cả bầu trời.

Đây là phía nam của dãy Himalaya ở độ cao hơn 5.000m. Hơn 4 tiếng trước, chúng tôi bất ngờ gặp trận bão tuyết trên đường xuống núi. Tệ hơn là, cô gái đi cùng tôi chẳng may bị ngã bị thương ở chân.

Người hướng dẫn đưa cô trở lại một bãi đất trống, nơi có một vài tảng đá cao và nhô ra, vừa hay bao quanh cô như một nơi trú ẩn an toàn nhỏ. Ba người ngồi trên mặt đất, trầm mặc như ngọn núi cao ngất này.

Cuối cùng, Tuế Tuế cũng mở miệng trước, cô ấy nhẹ nhàng nói: "Mọi người cứ mặc kệ tôi, mau xuống đi."

Tôi trừng mắt nhìn cô ấy, nói vớ vẩn gì đấy! Thật ra tôi biết cô ấy không phải tuỳ tiện nói ra, trước sinh tử mà nói ra lời này, trong lòng cô ấy hẳn là đã trải qua một trận giông bão kịch liệt. Nhưng tôi không thể bỏ mặc cô ấy, dù chúng tôi mới quen nhau được một tháng.

Cuối cùng hướng dẫn viên đưa ra quyết định, yêu cầu tôi và Tuế Tuế đợi ở đây, anh ấy xuống núi một mình để tìm đội cứu hộ.

Tôi không biết phải đợi bao lâu, thời gian khi chờ đợi thật chậm, cứ như có thể nghe thấy âm thanh của thời gian đang chuyển động từng phút từng giây.

Tôi hơi lo lắng về vết thương ở chân của Tuế Tuế, mắt cá chân sưng to, máu tụ nhiều. Không ai trong chúng tôi mang theo thuốc bôi để giảm sưng tấy, nếu vết thương bị viêm nhiễm sẽ gây ra hàng loạt triệu chứng ngoài sức tưởng tượng.

Khi trời tối hẳn, tuyết bên ngoài vẫn rơi không ngớt. Chúng tôi mặc hết tất cả quần áo trên người, cuộn tròn trong chiếc túi ngủ, ăn một ít bánh quy và socola, lấy tuyết bỏ vào bình rồi từ từ ủ ấm sau đó uống.

Đêm đó, tôi không biết chúng tôi đã vượt qua nó như thế nào.

Khi ánh ban mai lọt vào những kẽ nứt trên đá, tôi mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm. Tôi lay nhẹ Tuế Tuế, cô ấy khẽ kêu lên. Tôi nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt liền đưa tay sờ trán cô ấy. Tôi bàng hoàng, cô ấy phát sốt rồi!

Sau khi uống thuốc cảm, cô lại cuộn mình ngủ thiếp đi. Buổi trưa, cô ấy tỉnh dậy, có vẻ như đã tốt hơn. Chúng tôi ăn một chút lót dạ, sau đó dựa vào bức tường đá nói chuyện.

Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, trong thời gian dài chờ đợi này, chúng tôi không thể làm gì khác ngoài trò chuyện. Nhưng dần dần, cô ấy nói chuyện khó khăn hơn, mồ hôi túa ra trên trán

Tôi lo lắng nói: "Đừng nói nữa, đỡ tốn sức."

Cô ấy nhìn ra khe đá: "Trời lại tối rồi, Gia Nan, chị nghĩ ngày mai chúng ta có thể nhìn thấy mặt trời mọc không?"

Tôi sững sờ: "Đừng nói nhảm!"

Cô ấy im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Chị từng hỏi em tại sao lại một mình lang thang bên ngoài."

Tôi nhớ rằng khi chúng tôi vừa đến Nepal, chúng tôi đã cùng nhau uống rượu trong một quán rượu ở Pokhara. Cô ấy nói rằng cô ấy đã đi du lịch một mình trong hai năm và chưa từng trở về nhà. Tôi hỏi cô ấy tại sao, nhưng cô ấy không trả lời.

Lúc này, cô ấy nói với tôi câu trả lời: “Vì em muốn quên một người”.

"Một người bạn từng nói với em rằng: Thế giới của cậu quá nhỏ, nên trong mắt cậu chỉ có thể nhìn thấy người đó. Cậu nên ra ngoài đi dạo, cậu sẽ thấy thế giới rộng lớn đến mức không có gì là không buông bỏ được." Cô ấy dừng lại: "Thế giới thực sự rất rộng lớn. Em đã gặp đủ loại người trong hai năm qua. Tuy nhiên, trái tim em rất nhỏ, chỉ có thể chứa người đó." Khi cô ấy nói điều này, có dòng chất lỏng chảy ra từ mắt cô ấy.

Tôi sốc. Cô ấy bị ngã rất mạnh như thế, cô ấy không khóc. Khi cô ấy chờ đợi trong cơn bão tuyết một cách tuyệt vọng, cô ấy không rơi một giọt nước mắt nào. Nhưng vào lúc này, nước mắt của cô lại rơi xuống: "Cho dù anh ấy không yêu tôi, tôi cũng không có cách nào quên được anh ấy."

Tôi im lặng hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: "Không quên được thì nhớ."

Cô ấy lẩm bẩm: "Không quên được thì nhớ..." Cô ấy chợt mở miệng cười, nụ cười lan toả trong nước mắt thật lạ nhưng dịu dàng đến khó hiểu, như đang nghĩ đến những điều đẹp đẽ nhất của cuộc đời. "Chị nói đúng. Nếu không thể quên, thì hãy nhớ."

Cô ấy mệt mỏi dựa vào bức tường đá, khẽ nhắm mắt lại: "Gia Nan, nếu... nếu... em không thể ra khỏi ngọn núi phủ đầy tuyết này, chị nói xem, những ngọn núi, cây cối, đá và gió nơi đây, bông tuyết trên trời, liệu có giúp em nhớ rằng em đã từng yêu một người đến tuyệt vọng... "

2. Châu Tuế Tuế gặp Lục Niên lần đầu tiên là sinh nhật lần 12 tuổi của cô.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy người đẹp trai như vậy. Ngũ quan tinh xảo nhưng không nữ tính, ngược lại toát ra vẻ lãnh đạm mà người lạ sẽ không thể đến gần. Hai luồng khí chất hoàn toàn khác nhau này hoàn toàn không mâu thuẫn mà lại khiến anh trở nên mê người.

Tuế Tuế nhất kiến chung tình với Lục Niên, tất nhiên không phải là đỉnh cao của tình yêu. Cô bé 12 tuổi chỉ thích hời hợt, nghĩ thầm, wow, anh trai này thật đẹp trai và muốn được gần gũi một chút.

Lục Niên 16 tuổi tinh anh, lầm lì, không thích cười, hay cau mày. Mẹ Lục thường trêu chọc anh về việc giả vờ trưởng thành. Chàng trai mới lớn đương nhiên không có cảm tình với cô gái hoạt bát, cho rằng cô ấy trẻ con và ồn ào, lái xe một tiếng thì nói chuyện một tiếng, chủ đề vừa nhàm chán vừa vô ích. Nếu không có mẹ ngồi bên cạnh, anh đã ném cho cô hai chữ: Im đi!

Anh nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ, thế giới cuối cùng đã trở nên trong yên bình. Anh thực sự hơi chán gh.ét chuyến đi đột ngột này. Anh và mẹ trở về Trung Quốc để thăm họ hàng. Trước khi trở về Anh, mẹ anh đã đến thăm người bạn cũ, là mẹ của Châu Tuế Tuế, tình cờ trùng với sinh nhật của Châu Tuế Tuế nên ăn mừng cùng nhau.

Tiểu Châu đã mời anh tham gia chuyến du ngoạn mừng sinh nhật, ngắm hải âu ở hồ Vi Dương ở thành phố bên. Anh đương nhiên từ chối, nhưng cô biết cách cứu vớt bằng đường vòng, nói với mẹ Lục như một đứa trẻ thơ: "Dì Tạ, đi ngắm hải âu với Lục Niên ca ca là ước nguyện sinh nhật của con ý!" Mẹ Lục, người cưng chiều cô đương nhiên đồng ý. Dù không thích nhưng anh không muốn làm mẹ buồn. Vì vậy, có một chuyến đi ngắn của năm người.

Bốn tiếng lái xe đến hồ Vi Dương không phải dài, nhưng Lục Niên cảm thấy rất khó chịu. Anh mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy thời tiết càng ngày càng ảm đạm, mới ba giờ chiều mà như đã tối mịt. Dự báo thời tiết đang được phát trên đài ô tô, cho biết buổi tối có thể có gió và tuyết, nhắc nhở các tài xế chú ý lái xe an toàn.

Thấy anh ấy mở mắt, Tuế Tuế ngồi bên cạnh, ngay lập tức quay qua nói: "Anh Lục Niên, em thích tuyết lắm, còn anh thì sao?"

Anh lười quan tâm đến cô, nhắm mắt lại. Có lẽ là anh thực sự mệt mỏi, một lúc sau, anh đã thực sự ngủ thiếp đi.

Anh ta bị đánh thức bởi một cú sốc mạnh và những tiếng la hét. Ngay lúc mở mắt ra, anh cảm thấy cơ thể mình bị nghiêng, bị va chạm rất mạnh, anh chợt nhận ra một điều: Xe của họ đã bị lật.

Trong cơn chóng mặt và cơn đau dữ dội, Lục Niên cảm thấy cơ thể như bị thứ gì đó nặng nề bao phủ, sau đó ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, chính là mẹ anh! Chính bà ấy là người choàng qua, đồng thời ôm Tuế Tuế và anh vào lòng.

“Rầm...” Một tiếng động lớn vang lên.

Chiếc xe mất kiểm soát cuối cùng cũng dừng lại ở cánh đồng bên dưới đường cao tốc. Sau sự hổn độn đó là sự im lặng và bóng tối ch.ết chóc. Lục Niên bị mẹ và Tuế Tuế đè lên, ngửi thấy mùi xăng và mùi m.áu tanh nồng nặc...

Xe cảnh sát và xe cấp cứu nhanh chóng đến, 4 người trong số 5 người đã bất tỉnh, chỉ có Lục Niên là còn tỉnh. Anh nằm trong xe cứu thương, ngây người nghe cuộc nói chuyện giữa bác sĩ và cảnh sát.

"Tài xế lái xe khi say rượu."

"Tài xế và phụ xe t.ử vong tại chỗ".

"Người phụ nữ ngồi ở ghế sau bị thương nặng bất tỉnh."

"Cô bé hôn mê."

Anh cảm thấy rất ồn ào, đầu rất đau, cơ thể lạnh ngắt, cuối cùng anh bị choáng và ngất đi.

Anh tỉnh dậy lần nữa, nhưng được một y tá trong bệnh viện đánh thức. Giọng cô y tá nhẹ nhàng: "Đến thăm mẹ con, bà ấy... không còn nhiều thời gian..."

Lúc đầu anh không hiểu ý của y tá, khi phản ứng lại, liền ngồi dậy, không kịp mang giày đã chạy ra ngoài.

Khi Lục Niên chạy đến phòng của mẹ anh, anh thấy Tuế Tuế đang khóc trên người bà ấy, không khóc to thành tiếng mà chỉ khóc nức nở và run rẩy. Mẹ Lục đặt tay lên đầu rồi vuốt nhẹ mái tóc cô. Anh bước đến, kéo cô ra rồi đẩy mạnh khiến cô bị ngã xuống đất. Anh cũng không thèm nhìn cô, ngồi ở bên cạnh mẹ mình, mẹ Lục sắc mặt tái nhợt, môi tím tái, là khuôn mặt của một người đang dần mất đi sinh khí. Lục Niên nắm chặt tay mẹ mình, trong lòng tràn đầy hoảng sợ, thì thào nói: "Mẹ..."

Mẹ Lục không đáp lại, rút ​​tay ra khỏi lòng bàn tay anh, chỉ vào Tuế Tuế trên mặt đất, khó khăn nói: "Lục Niên, lại đỡ em gái lên."

Anh nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trên mặt đất. Cô vẫn đang ngồi trên mặt đất, ngước nhìn anh. Trên trán cô được quấn một miếng gạc dày màu trắng, sắc mặt cô cũng tái nhợt như miếng gạc đó, đôi mắt to đen láy rưng rưng nước mắt.

Anh nhìn lại mẹ lần nữa, ánh mắt kiên định.

Anh giận dữ nhìn Tuế Tuế, bước tới đỡ cô đứng dậy.

Mẹ Lục mỉm cười hài lòng, để Tuế Tuế đi ra ngoài trước, sau đó ra hiệu cho Lục Niên đi lại.

Tuế Tuế ngồi xổm ngoài cửa phòng bệnh, nước mắt lưng tròng, cô không biết làm gì khác ngoài khóc. Cô cảm thấy bệnh viện thật lạnh, muốn được ở trong vòng tay của bố mẹ, nhưng th.i th.ể của bố mẹ trong nhà x.ác còn lạnh hơn...

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lục Niên từ trong bước ra. Anh đi nhanh về phía trước, sau đó chạy, như thể có thứ gì đó khủng khiếp đang đuổi theo phía sau.

Tuế Tuế bước vào phòng, vừa khóc vừa gọi với dì Tạ, nhưng cô biết rằng bà ấy không bao giờ có thể đáp lại bằng một nụ cười nữa.

Tuế Tuế tìm thấy Lục Niên trên sân thượng của bệnh viện, anh đang mặc bộ đồ bệnh nhân mỏng manh đứng bên lan can. Đêm càng ngày càng tối, gió lạnh thổi vào quần áo của anh, nhưng anh không biết lạnh đứng mãi ở đó.

Tuế Tuế đứng sau lưng anh một lúc lâu mới dám đi về phía trước, nắm lấy góc áo của anh, nói: "Lục Niên ca ca, em xin lỗi..."

Anh hất tay cô ra như để tránh tai vạ, quay đầu lại, dửng dưng nhìn cô, sau đó nói với cô từng chữ một bằng giọng nói lạnh hơn vẻ mặt của anh: "Châu Tuế Tuế, cô là đồ sao chổi!"

Nói xong anh quay lưng bỏ đi.

Gió thổi, mặt mũi cô đẫm lệ.

Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Tuế Tuế thấy những giọt nước mắt của Lục Niên, trầm mặc, độc đoán, bi thương.

Những giọt nước mắt ấy khiến cô buồn hơn là sự thờ ơ và những lời nói hằn học của anh.

Cô ngồi xổm trên sân thượng. Không biết qua bao lâu, trên mặt đột nhiên thấy lạnh, cô ngẩng đầu lên, trận tuyết muộn màng cuối cùng cũng rơi xuống. Đây là trận tuyết đầu tiên trong mùa đông năm nay, là trận tuyết yêu thích nhất của cô, nhưng cô không vui chút nào.

Kể từ đó, cô không còn thích những ngày tuyết rơi nữa.

3. Đám tang của ba mẹ Châu và mẹ Lục được tổ chức cùng ngày, trong hai phòng sát nhau của cùng một nhà tang lễ.

Tang lễ của gia đình Châu do người chú lớn tuổi chủ trì, trong khi mẹ của Lục do ông George, cha dượng của Lục Niên, người đã bay từ Anh sang, chủ trì.

Sau khi tang lễ kết thúc, George trở về Anh, trước khi đi, ông đưa thẻ ngân hàng cho Lục Niên và nói lời xin lỗi: "Lục, cháu biết đấy, mẹ cháu đã mất, ta và cháu không thể tiếp tục sống cùng nhau. Thật xin lỗi."

Lục Niên nhận lấy tấm thẻ và cúi đầu chào George, cảm ơn mười hai năm nuôi dưỡng của ông. Anh không trách ông ấy, ông ấy đã làm hết sức mình.

Lục Niên mất đi sự hỗ trợ của cha dượng. Châu Tuế Tuế cũng thành trẻ mồ côi, bị hai người chú của mình đá qua lại như một quả bóng trong nhà tang lễ, không ai muốn nhận cô làm con nuôi.

Lục Niên đứng ở cửa, nhìn bọn họ tranh luận, thậm chí còn cãi nhau, Châu Tuế Tuế quỳ trước bức chân dung của cha mẹ mình, cúi đầu, như thể không liên quan gì đến mình.

Lục Niên bước tới chỗ cãi nhau, lạnh lùng nói: "Đừng cãi nhau nữa, sau này cô ấy sẽ sống cùng cháu."

Căn phòng yên lặng ngay lập tức. Nhiều cặp mắt quay nhìn anh.

Tuế Tuế đột nhiên quay đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy sự khó tin.

Những nghi ngờ nhỏ của các cô chú nhanh chóng được thay thế bằng niềm vui: "Cuối cùng đã thoát khỏi phiền phức này." Họ đồng thanh đồng ý.

Lục Niên không giải thích thêm, cũng không nhìn Tuế Tuế, đi ra ngoài.

Một tuần sau, Tuế Tuế và Lục Niên rời thành phố đến một thành phố nhỏ ở phía bắc.

Vào đêm trước khi rời đi, Lục Niên hỏi Tuế Tuế rằng có muốn sống với anh và ông bà không, nhưng cần phải đến một nơi xa lạ.

Tuế Tuế gật đầu dứt khoát.

Anh có chút kinh ngạc, dù sao bọn họ cũng không quen, cô nên biết là anh gh.ét, không, có thể nói là h.ận cô. Nhưng cô đã chọn đi cùng anh, cô không sợ sao?

Tất nhiên cô sợ hãi, bối rối và càng khó hiểu hơn tại sao anh lại muốn sống với cô? Rõ ràng là rất gh.ét cô mà! Nhưng những giọt nước mắt của anh trong đêm khuya lạnh giá đó đã khiến cô quyết định đi cùng anh.

Anh không biết cô bé mới 12 tuổi đã thầm hứa gì vào lúc gật đầu.

"Lục Niên ca ca, chính em là người đã khiến anh mất mẹ, khiến anh cô đơn, vậy hãy để em dành phần đời còn lại bầu bạn và là gia đình của anh. Ngay cả khi anh rất gh.ét rất gh.ét em, cũng không quan trọng."

Cô buộc phải trưởng thành qua một đêm, không còn là một cô bé kiêu ngạo và cố chấp nữa. Tội lỗi và nợ nần như những hạt giống nảy mầm trong trái tim cô.

Họ phải đi tàu mất một ngày, lại phải đi một chuyến khác, trong lúc đợi ở nhà ga, Lục Niên để Tuế Tuế thu dọn hành lý, còn anh ta đi mua một ít đồ ăn. Nửa giờ sau, tàu chuẩn bị chạy, anh vẫn chưa quay lại. Tuế Tuế hoảng hốt nhìn mọi người ra vào trong nhà ga, nhưng không có khuôn mặt nào quen thuộc. Xung quanh cô đều là tiếng ồn ào, là những âm thanh cô nghe không hiểu. Cô nắm chặt dây đeo balo, muốn ra ngoài tìm anh, nhưng lại không yên tâm về hành lý của mình. Cô lo lắng bước đi trong phạm vi có thể nhìn thấy hành lý của mình, vừa đi đi lại lại vừa nhìn xung quanh.

Lục Niên trở về mang theo sữa và bánh mì, đã nhìn thấy cảnh này.

Tuế Tuế quay đầu lại nhìn thấy anh, nhanh chóng chạy tới, như không biết chắc chắn có phải sự thật không, vươn tay chạm vào cánh tay anh. Chạm vào được làm cho cô vui sướng tột độ, cô thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên và mỉm cười với anh.

"Lục Niên ca ca, em còn tưởng anh sẽ không quay lại..." Cô lẩm bẩm.

Anh không đáp, đưa cho cô sữa và bánh mì.

Anh tính làm như vậy, bỏ rơi cô ở nhà ga xa lạ này. Anh cũng đã làm. Anh đã bắt taxi rời đi, nhưng cuối cùng lại quay trở lại.

Trên tàu, Tuế Tuế hỏi anh tại sao anh lại sống với cô? Anh không muốn trả lời, nhưng cô cứ hỏi đi hỏi lại. Cuối cùng anh nói với cô một cách hằn học và nóng nảy: "Cô chưa nghe thấy câu này sao? Cách tốt nhất để báo th.ù là giữ kẻ thù bên cạnh và h.ành hạ mỗi ngày!"

Câu trả lời này đương nhiên không phải sự thật. Sự thật là chăm sóc cô là ý nguyện cuối cùng của mẹ Lục Niên trước khi qua đời. Anh nghĩ lẽ nào mẹ anh điên rồi không, biết anh gh.ét cô đến nhường nào mà. Nhưng bà nói với anh đừng trách Tuế Tuế, đây chỉ là tai nạn, không phải lỗi của cô. Bà còn nói, nếu không có mẹ Tuế Tuế thì sẽ không có anh, anh đã sớm ch.ết từ lâu rồi. Câu chuyện này anh đã nghe từ nhỏ. Mẹ anh chưa chồng mà có thai, không những không được chăm sóc mà còn bị người đàn ông kia b.ạo h.ành. Sau đó, người đàn ông kia biến mất không dấu vết. Mẹ anh lúc đó ngốc nghếch t.ự s.át, chính mẹ Tuế Tuế đã cứu mẹ con anh, sau đó còn luôn ở bên chăm sóc. Ân tình này mẹ anh ghi nhớ suốt đời, khi ra đi thì muốn đặt ân tình này lên vai anh. Anh không muốn nhưng không thể từ chối di nguyện của mẹ mình. Ngoại hình và khí chất của anh không giống mẹ, chỉ có "đặt lời hứa quan trọng hơn m.ạng sống" là rất giống mẹ.

Ở phía bắc cũng có tuyết rơi, khác với phía nam là tuyết ở đây rất dày, cả thế giới đều trắng xóa. Gió thổi vào mặt như dao cắt, nhiệt độ âm 20 độ khiến Tuế Tuế bị bệnh, n.ôn mửa, sốt vào nửa đêm.

Bà của Lục Niên là một bác sĩ già, mở một phòng khám thuốc Bắc trong nhà. Bà cụ đã hơn 60 tuổi, thể chất vốn rất dẻo dai, nhưng nỗi đau mất con gái đột ngột khiến bà như già đi nhiều tuổi trong một sớm một chiều. Bà đã thức cả đêm để chăm sóc Tuế Tuế bị ốm. Khi Lục Niên gọi bà đi ăn sáng, anh thấy bà gần như ngã khi đứng dậy. Anh ôm bà, nhìn chằm chằm vào Tuế Tuế đang ngủ trên giường lẩm bẩm: "Thật đúng là sao chổi!"

Bà nghiệm mặt nói: "Niên Niên, không được nói như vậy." Bà nhìn Tuế Tuế, nhớ đến hôm qua cô trằn trọc, không ngừng khóc gọi mẹ, thở dài: "Con bé cũng là đứa trẻ mệnh khổ."

Sau khi họ rời đi, Tuế Tuế từ từ mở mắt. Thật ra, khi Lục Niên vào phòng thì cô tỉnh dậy. Cô nhìn về phía anh vừa biến mất, đôi mắt ảm đạm. Rõ ràng biết anh rất gh.ét bản thân, rõ ràng đã tự nhủ không sao cả, nhưng tại sao trong lòng lại rất buồn rất buồn thế này!