Vừa rạng sáng hôm sau, Ninh Tịch liền rời giường.

Đợi sau khi mặc quần áo tử tế, Ninh Hữu Phương cùng Nguyễn thị cũng đúng lúc đứng dậy. Gặp Ninh Tịch luôn luôn yêu ngủ nướng thế nhưng đã sớm ra khỏi giường, Nguyễn thị nhịn không được cười nói: "Tịch nhi, ngươi ngày hôm nay ngược lại dậy sớm."

Ninh Tịch dí dỏm cười: "Về sau ta ngày ngày ta đều muốn dậy sớm đây, phải sớm thích ứng "

Ninh Hữu Phương mỗi ngày giờ Mẹo rời giường, trước giờ Thìn một khắc sẽ phải Thái Bạch lâu. Nàng là hạ quyết tâm khổ luyện tài nấu bếp, tự nhiên sẽ từ bỏ quá khứ lười nhác.

Ninh Hữu Phương nhịn không được cười lên, thân mật vỗ vỗ đầu Ninh Tịch: "Tịch nhi thật sự là ngoan ngoãn." Rõ ràng không có xem Ninh Tịch là nói thật.

Ninh Tịch lơ đễnh, chỉ mím môi cười nhẹ một tiếng.

Không lâu sau, cha cùng nương nhất định sẽ chứng kiến thành ý cùng quyết tâm của nàng. Giờ phút này nói nhiều hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không để ở trong long. Nói nhiều không bằng làm tốt. Nguyễn thị đã vội vã đi đến phòng bếp làm điểm tâm đơn giản bưng ra, một nhà bốn miệng ngồi xuống vây quanh bàn ăn. 

Mặc dù chỉ là cháo bánh bao dưa muối bình thường, cùng người nhà ngồi cùng một chỗ vừa nói vừa cười ăn điểm tâm, thật sự là chuyện hạnh phúc...

Ninh Tịch nỗ lực khắc chế chính mình không cần phải suy nghĩ quá khứ, chuyên chú ăn xong điểm tâm.

"Nương, cháo làm thời gian có điểm ngắn, không đủ sánh. Bánh bao chưng có chút đã lâu, ăn thiếu phần xốp, dưa muối ngược lại ăn thật là tốt, là cha trước kia làm đi?" Ninh Tịch thuận miệng nói ra.

Nguyễn thị sững sờ, chợt cười: "Ngươi nha đầu kia, chưa bao giờ ngươi xuống bếp, ngược lại nói tới đạo lý rõ ràng."

Ninh Tịch thông minh cười: "Nương, ngươi cũng chớ xem thường ta, hôm nay cùng đi Thái Bạch lâu, nhất định khiến ngươi xem kiến thức bản lãnh của ta."

Ninh Hữu Phương sảng lãng cười mở ra: "Hảo hảo hảo, hôm nay chúng ta sẽ chờ Tịch nhi để cho chúng ta mở rộng tầm mắt."

Ninh Huy ở bên cạnh nghe tâm ngứa một chút, nhịn không được nói ra: "Ta cũng muốn đi..."

Thái Bạch lâu ba chữ này mặc dù liên tục treo trên bờ môi, đã từng ở bên ngoài xem qua mấy lần, còn chưa từng chính thức đi vào "Muốn đi liền cùng đi..." Ninh Hữu Phương không chút nghĩ ngợi nói tiếp.

Ninh Huy vừa nghe lập tức mặt mày hớn hở, còn không kịp cười, liền nghe Ninh Hữu Phương nói câu tiếp theo: "... Dù sao ngươi năm nay thi đồng không trúng thì phải theo ta đi Thái Bạch lâu học trù, sớm đi xem một chút cũng tốt."

Vừa nhắc tới đề tài này, Ninh Huy cũng không dám lên tiếng nữa, liên tục hướng Nguyễn thị nháy mắt.

Nguyễn thị lập tức vì Ninh Huy giải vây cười: "Huy nhi, qua ít ngày nữa, ngươi sẽ phải đi thi đồng, làm gì có thời gian đi lung tung. Hay là mau đi học đường, thỉnh phu tử chỉ điểm nhiều hơn."

Ninh Huy gật đầu liên tục: "Nương nói rất đúng, ta phải đi học đường đây." Nói, liền liên tục không ngừng chạy. Chạy quả thực so với con thỏ còn nhanh hơn.

"Cái hỗn tiểu tử này, vừa nhắc tới cái này liền chạy nhanh." Ninh Hữu Phương phát ra bất mãn, trong mắt lại không tự giác toát ra tình yêu thương.

Ninh Tịch hiểu ý mỉm cười.

Ninh Hữu Phương trời sinh lớn giọng, lại nghiêm mặt giảng dạy. Ninh Huy thấy hắn luôn không dám nói nhiều. Kỳ thật, có người nào làm cha không yêu con mình?

Bởi vì cái gọi là yêu cho roi cho vọt, chính là bởi vì Ninh Hữu Phương đối với Ninh Huy kỳ vọng cực cao, mới có thể dùng tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất yêu cầu Ninh Huy. Nguyễn thị gấp rút ho khan một tiếng, cười ngắt lời: "Được rồi, chúng ta cũng đừng trông nom Huy nhi. Phải sớm đi." Nếu là đi muộn, Ninh Hữu Phương không khỏi cũng bị quở trách mấy câu.

Ninh Hữu Phương gật đầu liên tục, một nhà ba người vội vã xuất phát.

Lúc này trời mới vừa tờ mờ sáng, đầu mùa xuân không khí còn có chút hơi lạnh thấu xương. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua gò má, dị thường thoải mái.

Ninh Tịch tinh thần vô cùng tốt, đánh giá chung quanh.

Đập vào mắt là đường phố cửa hàng quen thuộc, bên tai nghe chính là người bán hàng rong, bán bánh bao rao to. Thỉnh thoảng còn có thể chứng kiến một ít khuôn mặt quen thuộc. Loại cảm giác chất phác, thật là làm cho từ trong đáy lòng người khoái trá.

Nguyễn thị yêu thương nhìn Ninh Tịch một cái, sau đó thấp giọng nói: "Những ngày qua Tịch nhi thân thể không thoải mái, liên tục buồn bực ở nhà, xem ra là buồn bực đến hư."

Nếu không, cũng sẽ không nghĩ tới muốn đi Thái Bạch lâu. Ninh Hữu Phương cười phụ họa: "Đúng vậy, hôm nay liền mang nàng đi giải sầu. Nếu là ở trong Thái Bạch lâu đợi chán, ngươi liền dẫn Tịch nhi đi cửa hàng son phấn dạo, hoặc là đến trong cửa hàng vải xem một chút. Muốn mua gì thì mua, đừng ngại."

Đừng xem làm đầu bếp địa vị hèn mọn, có thể thu nhập quả thực không ít.

Ninh Hữu Phương tuổi còn trẻ chính là đầu bếp danh chấn một phương, bị số tiền lớn dẫn đến Thái Bạch lâu trong làm chủ trù ( đầu bếp chính hay ý là danh bài), tiền công tự nhiên là cực kỳ phong phú. Trong ngày thường hầu hạ đều cũng quan chi lưu có tiền, thỉnh thoảng còn có khen thưởng. Bởi vậy, Ninh Hữu Phương tiền kiếm được cũng đủ toàn gia nhàn nhã tự tại cuộc sống. 

Nguyễn thị nghe vậy, cười gật đầu ứng.

Ninh Tịch sau lưng lại bất chấp cha mẹ đang thảo luận những thứ gì, chỉ là lẳng lặng nhìn chung quanh hết thảy, hốc mắt sớm ươn ướt.

Kiếp trước chính mình tại mười hai tuổi một năm nay sẽ theo cha mẹ vào kinh thành, cùng cuộc sống trước kia hoàn toàn bất đồng. Cố hương hết thảy sớm đã dần dần quên lãng.

Giờ phút này, đáy lòng của nàng vô cùng vui mừng, trong vui mừng kia, lại xen lẫn nhàn nhạt chua xót cùng khổ sở.

Thì ra là, chưa bao giờ chính thức quên, chỉ là đặt ở đáy lòng thật sâu.

Một người đi rất xa, khẳng định đều cả đời khó quên cố hương của mình. Một khắc đi đến nơi này, Ninh Tịch chính thức hạ quyết tâm, mặc kệ kinh thành có nhiều phồn hoa, nàng đều tuyệt sẽ không lại đi kinh thành.

Nơi này, mới là cố hương của nàng, nhà của nàng a

"Tịch nhi, nên quẹo cua." Mắt thấy Ninh Tịch thẳng tắp đi lên phía trước, Ninh Hữu Phương nhắc nhở một câu.

Trong thành Lạc Dương đường phố giao thoa phức tạp, hơn nữa cũng không rộng rãi. Nếu không quen thuộc rất dễ dàng đi nhầm. Ninh Tịch ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng: "Biết rồi, cha. Ta đi theo phía sau các ngươi, nếu không, đi nhầm thật mất mặt."

Giờ khắc này, ánh sáng mặt trời mới lên, tản mát ra ánh sáng nhu hòa. Ninh Tịch trong sáng cười, so với ánh mặt trời càng thêm chói mắt xinh đẹp.

Ninh Hữu Phương cùng Nguyễn thị sớm đã xem quen nữ nhi xinh đẹp tuyệt trần, giờ phút này cũng đều ngẩn ngơ. Trong lòng không hẹn mà nghĩ, nữ nhi nhà mình còn nhỏ tuổi xuất chúng như vậy, tiếp qua hơn mấy năm, chỉ sợ hào quang khó nén.

Xinh đẹp như vậy, nếu ở nhà quyền quý hoặc giàu có là một chuyện tốt. Nhưng sinh ở trong nhà dân chúng bình dân, liền giống như hòn ngọc quý trong hộp gỗ.

Đợi minh châu dần dần toả sáng, hộp gỗ làm sao có thể che phần hào quang kia?