Bên ngoài lục tục truyền đến tiếng còi xe hơi, đoàn người xem xong pháo hoa lần lượt trở về, Trầm Vãn đi chung xe với Ninh Chu Di, hai người về tới nhà trước mấy người khác hai phút, Ninh Chu Di ở dưới nhà đỗ xe, Trầm Vãn xách theo túi lớn túi nhỏ lên lầu, vừa đi đến cửa phòng Cố Dung bỗng dưng lại cúp điện, ban nãy nàng có thấy ánh đền hắt ra từ khe cửa phòng, biết hẳn là dì mình đang ở trong nên theo thói quen tính hỏi thăm một chút.

Nhưng bên trong không ai trả lời, hành lang đen nhánh một mảnh, nàng lại gõ gõ: "Dì nhỏ?"

Trong phòng, Hứa Niệm chột dạ mím môi, dùng lực đỡ chặt lấy Cố Dung, bởi vì tối đen nhìn không rõ, ban nãy vì gấp nên phản ứng nhanh, giơ tay ra đỡ trúng chỗ nào thì trúng, khó tránh khỏi sẽ chạm tới nơi không nên chạm.

Hứa Niệm đỡ trúng phần lưng dưới áo ngủ của Cố Dung, bên trong không mặc gì cả, Hứa Niệm bất động thanh sắc dời đi tay, đỡ Cố Dung đứng yên xong liền lẳng lặng buông ra, nhưng nàng vẫn không lùi lại, khoảng cách hiện tại giữa hai người đang rất gần.

Cố Dung cũng không nhúc nhích, kéo kéo áo ngủ, cô nhìn về phía cửa, nhỏ giọng trả lời Trầm Vãn một chút, vẫn thanh thanh lãnh lãnh như bình thường, thập phần bình tĩnh.

Trầm Vãn ngoài cửa thả túi xuống đất, hỏi: "Đêm nay A Niệm đi chung với dì đúng không? Cậu ấy về chưa ạ?"

Hứa Niệm ngây người, không biết vì sao, tuy rằng giờ phút này hai người hoàng toàn thanh thanh bạch bạch chưa hề phát sinh chuyện gì nhưng trong tiềm thức vẫn là không muốn để cho người khác biết họ đang ở chung một phòng.

Cố Dung trầm giọng nói: "Ừ, em ấy đang ở dưới lầu."

Trầm Vãn ừm ừm hai tiếng, "Mọi người ban nãy mua rất nhiều trái cây, lát nữa dì cũng xuống dưới ăn nha," nàng lấy di động bật đèn pin, "Con xuống dưới kiểm tra xem thế nào, quá nửa là đứt cầu dao mất rồi."

Cố Dung đáp: "Được."

Trầm Vãn nhấc túi lên rời đi.

Trong phòng tối như mực, không thể nhìn thấy lẫn nhau nhưng có thể cảm nhận được người kia hiện tại đang đứng trước mặt mình, hơn nữa lại còn rất gần.

"Chờ có điện lại rồi hẵng ra ngoài." Cố Dung nói, dù sao thì Trầm Vãn còn ở bên ngoài, bây giờ bước ra nói không chừng sẽ đụng phải, đến lúc đó lại không biết giải thích thế nào.

"Dạ."

Tâm tư hai người đều nghĩ tới một chuyện, Hứa Niệm không lường trước được cô sẽ ứng phó như vậy, trong khoảng thời gian ngắn nhất thời không biết nên nói gì.

Cố Dung sờ đến điện thoại trên bàn, bấm mở đèn pin, thoáng thấy khuôn mặt đối phương đằng trước, lại từ bỏ, bấm tắt đi.

"Tóc của dì vẫn còn ướt." Hứa Niệm nói, hành động nhanh hơn suy nghĩ, dựa theo cảm giác đi lại gần, "Để em lau giúp dì."

Không đợi Cố Dung trả lời, Hứa Niệm duỗi tay lấy khăn, bởi vì nhìn không thấy, vô tình bắt trúng mu bàn tay mịn màng của đối phương, nàng rụt rụt ngón tay nhưng không buông ra.

Hứa Niệm nhìn không ra biểu cảm của Cố Dung, thật lâu sau, nghe thấy người này "Ừ" một tiếng, đem khăn lông nhét vào tay nàng.

Di động lại lần nữa bị thả xuống, Cố Dung ngồi lên chiếc ghế đưa lưng về phía Hứa Niệm, Hứa Niệm lại gần giúp cô lau tóc.

Ban nãy các nàng đã làm khô tóc ở suối nước nóng rồi, Cố Dung hẳn là vừa mới tắm lại, Hứa Niệm nhẹ nhàng xoa xoa, tiện tay sửa lại vài sợi tóc rơi bên tai cô, lòng bàn tay không cẩn thận chạm đến làn da phía sau tai, Cố Dung theo bản năng né tránh va chạm, thật sự rất mẫn cảm, ở căn nhà kiểu tây ban nãy cũng thế, Hứa Niệm rũ xuống mí mắt, giả vờ lơ đãng chạm vào nốt ruồi trên vành tai phải, cô vẫn phản ứng như vậy.

Mỗi người đều có bộ phận mẫn cảm khác nhau, eo, tai, cổ,...! Cố Dung chính là ở tai, đặc biệt là phía sau tai.

Hứa Niệm hiểu rõ, không tiếp tục trêu đùa cô nữa, an phận lau tóc.

Lau lau một lúc, đèn sáng trở lại, trong phòng đột nhiên sáng sủa, Hứa Niệm trải dài khăn lông ra bàn, vẫn không có ý định rời đi mà hỏi: "Máy sấy đâu rồi ạ?"

Cố Dung cứng lại, ngập ngừng một lúc lâu, nhỏ giọng mở miệng nói: "Trong phòng tắm."

Hứa Niệm lấy máy giúp cô sấy tóc, sấy xong mới lặng lẽ đi ra ngoài, hành lang cực kỳ an tĩnh, mọi người đều đang ở dưới lầu, đơn giản sửa sang lại một chút nàng cũng bước xuống.

Trầm Vãn nhìn thấy nàng vội vàng đứng lên mời: "Lại đây ăn trái cây nè, mình mới mua ở vườn trái cây gần chỗ xem pháo hoa, quả anh đào đặc biệt ngọt luôn, cậu ăn thử đi."

Trên bàn bày bốn túi trái cây to, vải, xoài, anh đào, còn có các loại chuối này nọ, Hứa Niệm ăn mấy viên anh đào, sau đó lột quả vải ăn.

"Ăn ít vải thôi, dễ bị nóng trong người đó." Trầm Vãn nhắc nhở nói.

Hứa Niệm gật đầu, thuận miệng nói: "Pháo hoa đẹp không?"

Nói tới cái này Trầm Vãn lập tức hăng hái, vẻ mặt hưng phấn, mấy năm nay trong thành phố quản khống nghiêm ngặt, không được bắn pháo hoa, bên này núi cao sông dài không ai quản nhiều, một năm sẽ có khoảng hai lần bắn, lần này trùng hợp ngay lúc các nàng đến chơi.

"Đẹp lắm, rất chấn động, đùng đùng đùng vài phát cả bầu trời đều sáng rực cả lên, ở đó náo nhiệt lắm, tiếc là cậu với dì nhỏ không có tới xem, lần bắn tiếp theo chắc là vào dịp Tết lận."

Chị gái ngồi bên cạnh cười nói: "Đây là lần cuối cùng rồi, ban nãy em không nghe người phụ trách nói sao, sau này không bắn nữa, nếu còn bắn sẽ bị phạt tiền."

"Cậu đáng lẽ nên đi xem chung với mình mới đúng," Trầm Vãn tiếc hận, "Cả buổi tối đều ở nhà à, không ra ngoài dạo chơi sao?"

Hứa Niệm qua loa lấy lệ nói: "Nằm trong phòng xem phim."

"Phim gì vậy?" Trầm Vãn thuận miệng hỏi, lột quả vải bỏ vào miệng.

Hứa Niệm dừng một chút, hời hợt nói: "Phim Mỹ, điều tra án này án nọ, mình cũng không để ý tên, tùy ý xem một chút thôi."

Những chuyện đêm nay hai người họ làm, Hứa Niệm không muốn những người khác biết, thứ nhất là do ý niệm nào đó trong lòng quấy phá, thứ hai là lo lắng sẽ mang lại cho Cố Dung phiền toái không cần thiết.

Trầm Vãn cũng không dò hỏi thêm nữa, ngược lại kể cho Hứa Niệm nghe mấy tin đồn thú vị nàng mới hóng hớt được, chị gái ngồi cạnh thỉnh thoảng cũng chêm vào vài câu, một lúc sau đứng lên đi tìm đám người Ninh Chu Di.

Dần dần, bàn trà bên này chỉ còn Hứa Niệm cùng Trầm Vãn, những người khác đều phân tán khắp nơi trong phòng khách nói chuyện phiếm, Hứa Niệm nhìn quét một vòng, phát hiện chị gái hafy mặc váy đỏ không có ở đây, trong lòng cảm thấy kỳ quái, bình thường mọi người tụ tập chị ấy đều xuất hiện, Hứa Niệm hỏi Trầm Vãn, Trầm Vãn chẳng hề để ý trả lời: "Cậu hỏi chị Quý Nhã á hả, chị ấy đi nước ngoài giải sầu rồi, không biết khi nào trở về, có khả năng là cuối năm mới gặp được, sao vậy, tìm chị ấy có việc gì hả?"

"Không có, thuận miệng hỏi chút thôi." Hứa Niệm nói, nhìn sang cạnh cửa, trùng hợp nhìn thấy Ninh Chu Di đối diện.

Ninh Chu Di cười cười với nàng, sau đó xoay người nói chuyện với người khác.

Cố Dung ngồi giữa đám người kia, trong tay cầm điếu thuốc được bạn đưa cho, vẫn như cũ không châm lửa hút, biểu tình đạm mạc, chỉ nghe mọi người nói, bản thân không mở miệng nói tiếng nào.

Ở chung một khoảng thời gian, Hứa Niệm phát hiện kỳ thật Cố Dung cũng không phải cao cao tại thượng gì, chỉ là ít nói ít cười, tính nết vẫn được tính là ôn hòa, nhưng mà kỳ lạ là người này đi chơi với bạn bè thân thiết cũng mang theo bộ dáng thanh lãnh bạc dạng như vậy.

Dường như cảm giác được có người đang nhìn, Cố Dung nghiêng đầu ngó qua, thấy Hứa Niệm, ngón tay kẹp điếu thuốc nắm chặt lại, mãi đến khi người bên cạnh vỗ vỗ vai mới thu hồi ánh mắt.

Hứa Niệm cũng thu hồi tầm mắt, lột thêm quả vải cho Trầm Vãn, châm chước giây lát, hỏi: "Dì cậu từng nghiện thuốc lá hả?"

Trầm Vãn nhận lấy quả vải, gật đầu: "Hồi trước có, mẹ mình nhắc nhở tới lui suốt ngày cũng không có tác dụng, cứ hai ngày là hút hết một gói, bất quá nửa năm trước đột nhiên cai được, mẹ mình lúc đó còn vui mừng một phen."

Nàng lướt di động, bắt chước bộ dạng trưởng bối dặn dò: "A Niệm cậu đừng có hút thuốc nha, không tốt cho thân thể đâu, hút nhiều còn bị ho khan, vàng răng nữa."

Hứa Niệm cười cười: "Biết rồi."

Trầm Vãn vẫn dán mắt vào di động.

Rạng sáng tầm một giờ mọi người về phòng nghỉ ngơi, các phòng ở lầu 2 lầu 3 lần lượt tắt đèn.

Hứa Niệm đã sớm tắt đèn lên giường nằm, nằm hơn nửa giờ cũng chưa ngủ được, người ta nói rằng một chuyện lặp đi lặp lại liên tục suốt 21 ngày sẽ tạo thành thói quen, nhưng mà thói quen của nàng dường như hình thành có hơi nhanh hơn người khác, giường bên cạnh trống rỗng, thiếu đi hương nước hoa nhàn nhạt quen thuộc, nàng cực kỳ không quen.

Lăn qua lộn lại hồi lâu, thẳng đến khi ánh trăng ngoài cửa sổ đều bị đám mây che khuất Hứa Niệm mới sờ đến điện thoại, ấn mở khóa màn hình, lật xem lại những tấm ảnh vừa chụp đêm nay, nhớ lại cảnh tượng lúc đó, loại thời điểm kia mặc dù nàng liên tục nhắc nhở bản thân nhưng vẫn không tránh được sẽ sinh ra những ý tưởng khác.

Nàng không phải nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, càng không giống như nhân vật Jack chỉ mang tấm lòng nghệ thuật thuần túy, sở hữu bình tĩnh tự chủ cùng khắc chế, nàng đương nhiên sẽ sinh ra những ý niệm khác, bất quá phải cố gắng che giấu mà thôi.

Hành động bên ngoài rất đứng đắn, trong đầu sớm đã suy nghĩ ra ngàn ngàn vạn vạn hoàn cảnh, nhìn mặt nhớ người, làm gì có chuyện suy nghĩ thuần khiết, Hứa Niệm là người phàm, không cách nào làm theo lời trên mạng hay nói, họ nói yêu một người là phải học được cách buông tay thành toàn cho người đó, nhìn người đó sống tốt là được.

Nàng yêu có hơi cực đoan, cả trong lẫn ngoài của đối phương nhất định phải thuộc về mình mới được, nhất định phải ở bên nhau, cùng nhau ăn cơm cùng nhau đi ngủ, cùng nhau làm những chuyện mà hết thảy những đôi tình nhân trong thiên hạ nên làm, nằm trên người đối phương trầm thấp nói "Em yêu chị."

Yêu một người, muốn tôn trọng người đó, muốn hiểu người đó, đồng thời cũng muốn chiếm hữu người đó.

Tình yêu giữa Jack với Rose là tình yêu được lý tưởng hóa, là loại tình yêu không cần sự hồi đáp, Hứa Niệm yêu lại càng cố chấp và hiện thực, chỉ có một mục đích, người này phải thuộc về mình.

Đương nhiên, nếu nàng là Jack, rơi vào tình huống cùng đường, nàng cũng sẽ không chút do dự đem cơ hội sống trao lại cho người kia, chuyện này không liên quan gì đến phẩm cách hay vĩ đại, chỉ là muốn bảo vệ người mình yêu mà thôi.

Hứa Niệm nằm nghiêng quay đầu nhìn ra cửa sổ, buông di động, ánh trăng dần ló ra sau áng mây, lấp lánh vô số ánh sao, phong cảnh ở Giang Hoài trấn không tồi, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng chim hót hay tiếng côn trùng kêu vang, có lẽ là do đang giữa đêm, những âm thanh này nghe tới đặc biệt xa xưa.

Nhìn chằm chằm bên ngoài hơn mười phút, Hứa Niệm chợp mắt dưỡng thần, cuối cùng đứng dậy rời giường, muốn ra ngoài đi dạo một chút.

Đây là mất ngủ.

Hành lang đen nghịt, các phòng khác cũng đều tắt đèn nhưng phòng khách dưới lầu vẫn còn sáng.

Nàng nghi hoặc, từng bước một xuống lầu, cho rằng người bạn nào đó của Cố Dung đang ở đây, không nghĩ rằng xuống hết cầu thang lại đụng mặt người kia.

Cố Dung cũng sững sờ.

"Không ngủ được?"

"Ban ngày ngủ nhiều quá, vẫn chưa thấy mệt." Hứa Niệm nhỏ giọng nói, nhìn thấy trong tay cô đang cầm ly rượu, trong lòng bất giác nhíu mày, "Như thế nào nửa đêm còn uống rượu?"

Cố Dung đặt ly xuống: "Uống một chút cho dễ ngủ thôi."

Hứa Niệm mỉm cười nói: "Lúc nào cũng uống rượu sẽ không tốt."

Cố Dung không nói gì, nhưng vẫn khom người dọn dẹp ly với chai trên bàn, nhìn dáng vẻ có lẽ là đồng ý với câu nói của Hứa Niệm, Hứa Niệm cũng phụ cô dọn, cất đi chai rượu vang đỏ, nàng hỏi: "Có muốn đi ra ngoài một chút không?"

Nói xong lại bổ sung: "Buổi tối ra ngoài không an toàn, nhưng mà có thể đi dạo vài vòng trong sân."

Cố Dung nghe xong, hiếm khi cười cười: "Bên ngoài 24 giờ đều có xe bảo an tuần tra, còn có camera theo dõi."

Ý tứ chính là có thể đi ra ngoài.

Hứa Niệm không khỏi dương dương khóe môi, chờ cô dọn dẹp xong liền cùng nhau ra cửa, hai người không đi quá xa, chỉ đi vòng vòng bán kính một trăm mét xung quanh Cố gia.

Bên ngoài vẫn còn một ít người, hai bên đường đều có đèn đường vàng nhạt, ôn nhu lại yên tĩnh, những người đi dạo đêm không ai nói chuyện, an tĩnh cảm thụ cảnh đêm ở Giang Hoài trấn.

Hứa Niệm cùng Cố Dung sóng vai bước đi, gió đêm mùa hạ một trận lại một trận thổi đến, hai người đều mặc quần áo đơn bạc, đặc biệt là Cố Dung, chỉ mặc độc một chiếc áo ngủ, đi tới đi lui, Hứa Niệm cố ý vô tình tới gần chút, rất nhiều lần chạm vào tay của Cố Dung.

Tay Cố Dung thực lạnh.

"Lạnh không?" Hứa Niệm đi nhanh hơn vài bước chắn gió lại, hiệu quả không cao, làn gió đêm vẫn nhắm thẳng vào hai người mà thổi.

"Vẫn tốt, không có cảm giác gì." Cố Dung nói.

Cô biết người này đi lên phía trước là để làm gì, trong lòng khẽ động, hơi mở miệng, vừa định nói chuyện bỗng dưng cánh tay bị kéo một cái.

Hứa Niệm đem nàng ôm chặt giấu ở sau lưng..