"Chị Manh, đã liên hệ tốt với bên sân khấu thời trang rồi, trang phục của chúng ta cũng sẵn sàng ổn thỏa. Kế đến chị cần tham dự…"  Thư ký đứng trước bàn báo cáo.

Mà người phụ nữ sau bàn công tác lại đang vội vàng bận rộn nhét đồ đạc vào túi xách, lúc này ngắt lời thư ký: "Còn bao lâu nữa máy bay cất cánh?"

Thư ký lập tức đáp: "Hai tiếng nữa."

"Những việc này cứ ghi chú lại đi, khi nào tôi về sẽ giải quyết. Còn nữa, năm nay cô mới tới, không hiểu biết thói quen của tôi. Mùng một tháng sáu hàng năm tôi đều không làm việc. Cô sắp xếp thời gian khác đi."

Cô ấy chuẩn bị túi xách xong, quay đầu rút son môi đỏ thẫm ra dặm lại: "Tôi đã đẹp chưa?"

Thư ký hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng đáp lời: "Đẹp ạ, trông chị tươi tắn hẳn."

Tô Manh cười tủm tỉm: "Tươi tắn thì tốt, Tuyết Bảo thích nhất mấy chị gái xinh đẹp."

Thư ký còn không kịp phản ứng, Tô Manh đã xách chiếc DIOR hoa văn cổ điển ra cửa: "Khóa cửa giúp tôi nhé."

Thư ký trẻ thấy người đi rồi thì tò mò tìm một nhân viên cũ trong phòng làm việc, nhỏ giọng hỏi: "Chị Manh đi dự đám cưới ạ?"

Chị gái kia liếc cô ta một cái, lắc đầu nói: "Không, cô ấy đi tảo mộ."

Thư ký: "!"

Chạng vạng ngày cuối tháng năm tại Thẩm Thành, quảng trường trong tiểu khu đang khiêu vũ tưng bừng, ngày mai chính là ngày quốc tế thiếu nhi, rất nhiều trẻ con đều được cả nhà dắt xuống mua đồ ăn vặt, ngoài cửa sổ líu ríu không ngừng.

Tuy nói tiểu khu hơi cũ rồi, nhưng nhà nào gần như cũng quen biết vài phần, người tới người đi, tiếng đáp lời lẫn nhau không dứt.

Trước cửa sổ của một căn hộ trên tầng hai, một người phụ nữ trung niên tóc uốn xoăn đang nấu cơm, khói dầu sặc người, mà cô ấy lại tỉ mỉ cẩn thận. Sau lưng cô, có đứa bé trai oán giận càu nhàu:

"Mẹ, sao mẹ cứ thế ý nhỉ? Mẹ thấy có nhà ai không đón quốc tế thiếu nhi không? Bạn cùng lớp con đều được cả nhà đưa ra ngoài chơi đấy thôi? Dù là bận đi làm cũng là ba con bận chứ mẹ ở nhà nội trợ thì bận cái gì? Mẹ đưa con ra ngoài chơi không được à? Mẹ nói xem mẹ có tác dụng gì không chứ? Bà nội nói đúng lắm, mẹ đúng là lập dị, cũng không biết mỗi năm mùng một tháng sáu đi đâu làm gì. Không biết có phải bên ngoài mẹ còn có đứa con khác…"

‘Choang!’

Xẻng nấu cơm bị ném vào nồi, người phụ nữ tóc xoăn quay ngoắt đầu lại, nhìn thẳng vào đứa bé trai vừa nói chuyện.

Đứa bé kia vô lễ trừng mắt với cô: "Làm sao? Bà nội đã bảo rồi. Mẹ có bệnh!"

Người phụ nữ tóc xoăn thuận tay cầm xẻng xào rau lên: "Mẹ đánh chết thằng nhóc hư đốn nhà con! Bệnh đúng không? Gả cho ba con mới là bị bệnh đấy! Con lớn thế này rồi còn nghe bà nội châm ngòi!"

Người đàn ông trung niên đang ngồi trên sô pha chơi di động không buồn ngẩng đầu, mồm miệng lại không lưu tình: "Khổng Điềm Điềm, nói chuyện thì nói bình thường, kéo mẹ tôi vào làm gì? Mẹ tôi cũng chỉ oán hận vì vớ phải cô con dâu như cô thôi. Cô nhìn đám bạn học của cô đi, có ai không thành công đâu? Cũng chỉ có cô suốt ngày vây quanh bệ bếp, đã không kiếm đồng nào thì chớ còn mắng con nữa chứ. Cô không tìm bọn họ nhờ giúp đỡ được à…"

"Chẳng thế." Đứa bé trai có người chống lưng thì lập tức càng ương ngạnh: "Mẹ cút đi… con không bao giờ nhận mẹ là mẹ con nữa!"

Khổng Điềm Điềm tức đến phát run, dùng sức hất úp chảo, xoay người mắng lớn: "Tôi không hầu hạ các người nữa!"

Cô đóng sầm cửa lại.

"Ba…"

"Kệ cô ta, cô ta còn đi đâu được nữa chứ, rồi lại về thôi."

"Con cũng nghĩ thế."

Khổng Điềm Điềm nhân lúc nóng đầu lao thẳng xuống lầu, vừa tới dưới tiểu khu đã thấy một chiếc siêu xe đỏ rực như lửa đỗ xịch lại bên cạnh mình. Cô sửng sốt nhìn về phía người lái xe: "Thôi Vũ?"

Một người phụ nữ trang điểm tinh xảo nhìn cô ấy, không hề ghét bỏ như đôi cha con kia, ngược lại ánh mắt dịu dàng nói: "Lên xe."