Chuyện Thư Đan Đan lớn tuổi hơn Thư Mạn, người lớn trong thôn ai cũng biết, nhưng người ta muốn giả nai, mọi người liền giả vờ như không biết.

Chu Đại Bằng năm nay 20 tuổi, người đến cửa mai mối sắp đạp nát cửa nhà, nhưng hắn đến một người cũng không vừa mắt.

Con gái nhà quê, đa phần thô kệch, da đen nhẻm, không thì gầy như que củi, không thì béo như heo, hắn thật sự không nuốt trôi.

Thư Đan Đan so với con gái nhà quê khác cũng coi như khá xuất sắc, cô ta cao 1m60, dáng người đầy đặn, da trắng nõn, lại còn là học sinh cấp 3, 2 - 3 năm nữa sẽ thi đại học, chính là sinh viên đại học.

Điều kiện như vậy, xứng với hắn, cũng tạm được!

Thư Đan Đan nào biết trong mắt Chu Đại Bằng bản thân chỉ là tạm được, lúc này cô ta đang dùng ánh mắt si mê nhìn hắn.

Mặc dù Chu Đại Bằng là đàn ông, nhưng bình thường lại hay lười biếng, tuy là người nhà quê, nhưng hắn cũng không làm ruộng được mấy ngày, bó củi lớn như vậy đặt trước mặt hắn, áp lực cũng khá lớn.

Nhưng nhìn thấy người đẹp trong lòng đang nhìn mình chằm chằm, dù hắn làm không được cũng phải cố gắng.

Thư Mạn yếu đuối như vậy còn có thể gánh được, hắn là đàn ông con trai chẳng lẽ còn thua cả con gái à?

Thế là hắn ngồi xổm xuống, lưng dựa vào bó củi, đặt sợi dây thừng lên vai, lấy hơi hít một hơi thật sâu rồi dùng lực cong người xuống định bụng vác bó củi lên.

Thế nhưng! hắn đã đánh giá cao sức lực của bản thân, hắn nín thở, mặt đỏ bừng, cố gắng mãi mới vác được bó củi lên vai, hắn định đứng thẳng dậy đi tiếp, nào ngờ bó củi quá nặng, cả người hắn ngã ngửa ra sau, hắn kêu lên một tiếng "á" rồi ngã ngửa ra đất, bó củi cũng vì thế mà rơi loả xoả.

"Ha ha ha! " Những người thanh niên đứng cạnh đó không nhịn được mà bật cười ha hả.

"Đại Bằng, cậu được không đấy?"

"Đúng đấy, không được thì để tôi!"

……

Chu Đại Bằng cảm thấy vô cùng xấu hổ, hắn vội vàng bò dậy, mặt mũi sa sầm lại trông khá đáng sợ.

Thư Đan Đan nắm chặt tay, thầm mắng trong lòng: "Thư Mạn chết tiệt, đều tại chị, nếu không phải chị để lại bó củi này cho tôi, tôi cũng sẽ không phải nhờ anh Đại Bằng giúp, món nợ này tôi nhất định phải tính sổ với chị!"

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng cô ta vẫn phải giải quyết tình cảnh trước mắt!

Cô ta giả vờ giận dỗi nói: "Đều tại em, nếu hôm nay em không mặc váy thì đã không phải làm phiền anh Đại Bằng rồi, hại anh bị ngã, đều là lỗi của em.

"

Chu Đại Bằng nhìn chằm chằm vào bộ ngực nhấp nhô của Thư Đan Đan, trắng nõn nà, chắc là rất mềm mại nhỉ?

Nhìn thấy khuôn mặt đầy áy náy của cô ta, ngọn lửa bực tức trong lòng hắn liền tan biến, hắn mỉm cười an ủi: "Không sao, vừa rồi là anh bất cẩn thôi, anh vác được mà.

"

Vẻ mặt Thư Đan Đan tràn ngập ngưỡng mộ nói: "Anh Đại Bằng cố lên, em biết anh làm được.

"