“Thôi nào, đừng làm bà vui nữa, bà không cầu giàu sang, chỉ cần cháu khỏe mạnh là bà mừng rồi.

” Bà Vương cười nói.

Thư Mạn không nói thêm, cô mới chỉ vừa được trùng sinh, mặc dù có ký ức của kiếp trước, nhưng với năng lực hiện tại của cô, cô cũng không dám chắc mình nhất định có thể kiếm được nhiều tiền hay không.

Hiện tại cô đã biết thân phận thực sự của mình, về lý thuyết chỉ cần cô và nhà họ Bạch ở Vân Thành nhận nhau, bà nội muốn cuộc sống giàu sang phú quý như nào cũng được.

Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, nếu cô nhớ không nhầm, nhà họ Bạch hiện đang ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng.

Nhà họ Bạch làm ăn lớn, kẻ thù cũng nhiều.

Năm 1992, cha mẹ ruột của cô đang dẫn anh trai chạy trốn sự truy sát của kẻ thù, nếu bây giờ cô đi tìm bọn họ, không những có khả năng không tìm được mà còn rất có thể bị kẻ thù để ý, trở thành gánh nặng cho cha mẹ.

Không được, cô không thể mạo hiểm như vậy.

Kiếp trước, khi biết Thư Đan Đan trở thành thiên kim tiểu thư của nhà họ Bạch, cô đã tìm hiểu khắp nơi, vô tình nghe người ta kể về lịch sử của Bạch gia, lúc đó cô mới biết được những thông tin này.

Nhưng cô cũng không lo lắng, bởi vì khoảng thời gian hỗn loạn này không kéo dài, nhiều nhất là một năm, bởi vì năm 1993 anh trai sẽ tìm đến thôn Tam Nguyên, khi đó mọi chuyện đều bình thường, cô có thể đường đường chính chính nhận người thân.

Một điều nữa là, nếu cô đi rồi, bà nội nhất định sẽ không nỡ bỏ rơi đám người Thư Đan Đan, dù sao đó mới là người thân thực sự của bà.

Cô nhất định phải ở lại, nghĩ cách để bà nội nhận ra bộ mặt thật của cái nhà vô ơn bạc nghĩa đó, sau đó tự nguyện đi theo cô.

Hơn nữa nếu bây giờ cô rời đi, chẳng phải là để cả nhà Thư Đan Đan được hời à?

Mối hận giả mạo, thù giết người, cô nhất định phải trả lại gấp bội!

Đi trên con đường đất quen thuộc, Thư Mạn cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, nhưng vẫn nhìn thấy không ít ánh mắt thương hại của thôn dân dành cho mình.

Cô ghét cảm giác này, cô không cần sự thương hại của người khác, nhất định sẽ có một ngày cô sẽ khiến tất cả mọi người phải ngưỡng mộ mình!

Thư Mạn ra khỏi thôn, đến chỗ mọi người thường nhặt củi, đi một vòng, cô phát hiện nhưng nơi có thể nhặt được củi đều đã bị nhặt hết, đành phải tiếp tục đi lên núi.

Lúc leo đến lưng chừng núi, bốn bề vắng lặng, thi thoảng còn nghe thấy tiếng chim hót lạ tai.

Bị bệnh nặng một trận, mặc dù trước khi ra ngoài, cô đã uống một chén canh trứng gà, nhưng cơ thể của cô vẫn rất yếu ớt, lúc này Thư Mạn đã sớm mệt mỏi, bèn tìm một chỗ râm mát ngồi xuống, định nghỉ ngơi một lát rồi mới đi nhặt củi.

Nhìn tứ chi gầy gò của mình, cô không khỏi cảm thán: Cơ thể này vẫn còn quá yếu, cô phải nghĩ cách nhanh chóng khỏe mạnh lên mới được.