Quan trọng nhất chính là, mẹ Hoắc là một người hiểu lý lẽ, Hoắc Hướng Mỹ cũng thẳng thắn đáng yêu.

Phải biết rằng để một người phụ nữ sống yên ổn vui vẻ, thì mẹ chồng và em chồng cũng là một điều quan trọng được ưu tiên hàng đầu.

Đối lập như vậy, Lộc gia ngoại trừ sống ở thành phố, có thể cho con gái bà ta một cái hộ khẩu ở thành thị và một công việc ở ngoài, thì tất cả các mặt khác đều kém xa, hơn nữa Lộc Minh Sâm còn là một người bị liệt.

Bên kia dì Triệu nỗ lực dẫn dắt đề tài về phía Tô Nhuyễn, “Tô Nhuyễn và Hướng Dương đều là học sinh của Nhất Trung*, hẳn là hai đứa cũng có quen biết đúng không.

”[*] Nhất Trung: Trung học phổ thông số 1Liêu Hồng Mai nhanh chóng tiếp lời của dì Triệu, cười tủm tỉm nói, “Thanh Thanh nhà chúng tôi cũng chỉ nhỏ hơn Nhuyễn Nhuyễn mấy tháng, cũng học Nhất Trung, con bé còn nói Hướng Dương là một nhân vật nổi tiếng ở trường học, có rất nhiều học sinh nữ thích thằng bé đó, năm ấy luôn đi coi thằng bé chơi bóng rổ…”Hoắc Hướng Dương nhìn gương mặt ửng đỏ của Tô Thanh Thanh, không khỏi bật cười, có thể được các cô gái ngưỡng mộ và thích thầm luôn là một chuyện khiến cho người khác vui vẻ.

Liêu Hồng Mai thấy bị hấp dẫn thì lập tức càng ra sức, lúc sau cũng mặc kệ dì Triệu khơi ra cái đề tài nào, Liêu Hồng Mai đều dùng cụm từ “Thanh Thanh nhà chúng tôi…” để mở đầu.

Sau một hồi nói chuyện thì Hoắc gia lại hiểu rõ Tô Thanh Thanh hơn rất nhiều.

À, nhân tiện thì Tô Nhuyễn cũng hiểu thêm được chút ít.

Vẻ mặt Liêu Hồng Mai đầy thương hại: “! Ba con bé làm ở cục giáo dục, đang còn bị lãnh đạo thị sát, mẹ con bé là mẹ kế, đứa nhỏ này từ nhỏ đã lớn lên với bà nội nó và chúng tôi…”….

.

“!.

Bởi vì mẹ kế cãi nhau không ít lần với ba của nó, tôi còn nhớ rõ có lần chị ta quăng nát cây bút máy yêu thích nhất của anh ấy, ba con bé cũng không nói gì, ai, thật đáng thương, chỉ hi vọng mọi người thương xót, đồng cảm cho Nhuyễn Nhuyễn chúng tôi…”….

.

“!.

.

Mẹ kế nào dám về nhà, con gái riêng sinh ra sau này của bọn họ cũng không dám về, Nhuyễn Nhuyễn ở nhà chúng tôi chính là một tiểu bá vương…”Dì Triệu mai mối cho không biết bao nhiêu đôi, lập tức nghe ra sự sắc bén bên trong lời nói đó, này không phải đang nói là Tô Nhuyễn không được nhà mẹ đẻ coi trọng, tính tình nóng nảy còn lòng dạ thì hẹp hòi sao?Bà cũng nói đỡ vài lần, nhưng đều bị Liêu Hồng Mai bóc mẽ đâm chọt từng câu một, không khỏi nhíu mày nhìn về phía bà cụ Tô, nhị phòng Tô gia sao lại thế này?Đây là cảm thấy nếu Tô Thanh Thanh đã phải gả cho một kẻ tàn phế thì cũng không thể cho Tô Nhuyễn gả đi sung sướng được sao?Đúng là chuyện mà nhị phòng có thể làm được.

Bà cụ Tô cũng dồn nén một cục tức trong người, cắt lời của Liêu Hồng Mai người đang nói chuyện với mẹ Hoắc, “Hồng Mai, thời gian không còn sớm, đi nhóm lửa chuẩn bị nấu cơm đi.

”Sau đó nói với Tô Thanh Thanh đang giảng giải khoa học về thể chất của người già và tâm lý cho Hoắc Hướng Mỹ, “Thanh Thanh, đi đến nhà ông ba cắt chút thịt mới đem về đây.

”Tô Thanh Thanh cười nói, “Bà nội bà quên rồi sao, ngày hôm qua đã nói với bác ba giữ cho mấy miếng thịt ngon, sáng nay đã cầm về rồi.

”“Cháu còn mua hai con cá nữa.

” Cô ta ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, rồi lại nhìn về phía Hoắc Hướng Dương và Hoắc Hướng Mỹ, nghiêng đầu nghịch ngợm nói, “Tôi làm cá ăn ngon lắm, hôm nay cho mọi người nếm thử tay nghề của tôi.

”Liêu Hồng Mai lập tức nói, “Không phải tôi khoe khoang gì, nhưng mà Thanh Thanh chúng tôi nấu rất ngon, con bé này từ nhỏ đã rất cần mẫn.

”Dì Triệu cười tủm tỉm nói, “Không phải đúng là như vậy sao, Thanh Thanh phải gả vào thành phố, nhà chồng của nó bên kia rất có thế lực, không thể không cần mẫn hơn nữa.

”Mắt thường có thể nhìn thấy được sự nhiệt tình của họ nhà trai đang giảm dần.

Trong lòng Tô Thanh Thanh đang thầm mắng dì Triệu nhiều chuyện, nhưng cũng sớm có phương án sẵn, lúc này lộ ra biểu cảm bi thương trên mặt, ra vẻ kiên cười một cái, “Vâng.

”.