Thập Niên 90 Mẹ Kế Luôn Muốn Trốn Chạy

Chương 16: 16 Người Mẹ Kế Này Cũng Không Tệ

Triệu Chanh nhìn qua đôi chút, cảm thấy bẩn không chịu được nhưng hiện tại cũng chỉ có thể dùng tạm cái này.

“Quần của em trai con đâu? Lấy một cái ra đây.

”Triệu Chanh vừa nói vừa vắt khăn lau mặt cho Lâm Nhị Thuận vài cái, sợ không sạch sẽ làm bẩn giường, lại hơi dùng sức vắt khăn lau mặt thêm vài cái.

Lâm Đại Thuận a một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài kéo quần chạy vào, còn chưa tới gần đã nghe mùi nước tiểu, Triệu Chanh vội vàng phất phất tay: “Đây là cái gì vậy? Bộ không còn cái nào sạch hơn à?”Lâm Đại Thuận ngơ ra, quần trẻ con không phải đều sẽ như thế sao? Cũng chỉ có dính phân lên quần mới giặt một lần, nếu không chỉ có chút nước tiểu này sấy khô là tiếp tục dùng được rồi.

Triệu Chanh thở dài, cảm thấy cuộc sống này quá con mẹ nó khổ rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Trước khi tôi từng gặp một người dì, bà giúp con dâu giặt tã cho con, bà ấy vừa giặt vừa nôn khan, tôi khi đó còn cảm thấy kì cục, nghĩ thầm trước kia không phải dì cũng đã từng giặt tã cho con cũng thấy rồi hay sao, sau đó mẹ tôi nói thời gian qua lâu rồi đều sẽ như thế, phải từ từ rồi mới quen.

__________Cuộc sống dù có khó khăn hơn nữa, chỉ cần vẫn còn hít thở, tim vẫn chưa ngừng đập thì cuộc sống này vẫn phải trôi qua.

Triệu Chanh cảm thán một chút, sau đó cố gắng dùng ý nghĩ trấn an bản thân rằng mình đã chết còn có thể một lần nữa sống dậy, quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Lâm Đại Thuận chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, Triệu Chanh cũng không thể nói gì, chỉ có thể trước tiên đưa Lâm Nhị Thuận đi rửa mông sau đó dùng quần áo quấn quanh mông rồi nhét thằng bé lại vào trong chăn.

Tiếp đó cô cầm chiếc quần của Nhị Thuận múc nước giặt sơ qua chút.

Vừa dùng sức vắt vừa giũ, xong xuôi lại tìm thấy hai cây gậy gỗ treo quần lên hong khô dưới tàn lửa bên dưới bếp lò còn ấm, chỉ hy vọng trước khi Lâm Nhị Thuận dậy quần có thể khô nhanh một chút.

Cũng may quần này không phải quần bông dày, nếu cứ tiếp tục hong như này, đợi đến khi nhóc lười Lâm Nhị Thuận ngủ đủ thức dậy thì quần này ít nhiều cũng có thể mặc được rồi.

Những hành động kia của Triệu Chanh, Lâm Đại Thuận chứng kiến toàn bộ, trong lòng âm thầm đánh giá, cảm thấy mẹ kế này cũng không quá tệ.

Triệu Chanh cũng không biết có người đang nhìn chằm chằm thầm chấm điểm cho cô, lúc cô giặt quần cho Nhị Thuận cũng đã âm thầm bỏ một nắm bồ kết ngâm vào trong, hôm nay thời tiết đẹp, cô muốn lấy đồ trong nhà giặt sạch qua một lượt, mặt khác đợi đến giữa trưa là lúc mặt trời lên cao nhất, cô cũng muốn cho hai đứa trẻ kia tắm từ trên xuống dưới một lượt cho sạch sẽ.

Trong nhà này hiện tại đi vệ sinh cũng không có dùng giấy mà chỉ dùng mấy phần rìa lá tre xé nhỏ ra để dùng, sáng nay Triệu Chanh cũng tự mình đi trải nghiệm một chút, cảm giác đó, Triệu Chanh thực sự đã rất cố gắng nhịn, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được trong lòng thầm nói: Không trứng cũng đau!Sau một chuyến đi nhà xí làm cho Triệu Chanh càng kiên quyết với ý định muốn cho hai anh em đi tắm rửa, vậy nên dù mệt đến cảm thấy phiền toái Triệu Chanh cũng không lên tiếng.

“Đại Thuận, con dẫn theo em trai đi cùng cô đến giếng giặt quần áo.

”.