Sáng sớm bốn giờ, Đồng Hân còn ngồi ở trên ghế salông, vẫn luôn chờ tin tức của ba mẹ, nhưng thân thể nho nhỏ vẫn là không ngăn nổi sự tập kích của cơn buồn ngủ, ngã vào ghế salông ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai tỉnh lại, đã nằm ở trên giường của ba mẹ ở dưới lầu, lúc này trời đã sáng choang, cô vội vã ngồi dậy, liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã là buổi sáng 12 giờ 15 phút.

"Mẹ," nhớ tới mẹ, cô liền vội vã xỏ giày xuống giường, chạy ra khỏi phòng, hô:

"Mẹ!"

Đã qua một buổi tối, mẹ cũng nên trở về rồi nhỉ?

Cô hô nửa ngày, không một người đáp lại.

Nghe thấy trong nhà cũ của ông bà nội có âm thanh, liền theo tiếng đi tới.

Bên trong nhà chính, người lớn đều đang dùng cơm, Đồng Hân nhìn qua từng người từng người một, ông nội bà nội, đại bá đại bá mẫu, còn có nhị cô bọn họ đều ở, chỉ có ba mẹ cô không ở.

"Chuyện này mấy đứa thấy thế nào? Đều là người một nhà, thế nào cũng phải mạnh mẽ xuất lực, có tiền ra tiền." Đồng Kiến Nghiệp uống một hớp rượu, chậm rãi nói: "Đều nói một chút coi."

"Nói thì có ích gì? Tiền mới là phương pháp giải quyết nhanh nhất." Đại bá Đồng Thành Hoành nói tiếp: "Vợ lão tam mặc bệnh như vậy, không chỉ có không giữ nổi đứa bé, còn phải hoa một khoản tiền lớn làm giải phẫu, cũng không biết là hắn xui xẻo, hay là chúng ta xui xẻo.

Dù sao trong tay con không có một phân tiền, trường học mới khai giảng, muốn dự chi tiền lương cũng không có chỗ dự chi."

Đồng Hân nắm chặt nắm đấm, một đời trước cô chỉ nghe ba nói mẹ từng bị sảy thai, nhưng lại không biết là sinh bệnh, mới sinh non.

Đồng Thành Hoành nói như vậy, mọi người là không tin đều nhìn về phía Chu Tuyết, Chu Tuyết xòe ra hai tay nói: "Tiền đều cầm đi trang trí biệt thự trong thành thị rồi, nơi nào còn có một phân tiền?"

Đồng Kiến Nghiệp suy nghĩ một chút nói: "Bình thường trong nhà đều là dựa vào lão tam giúp đỡ, mấy người các ngươi mới có thể cẩn tắc vô ưu ở bên ngoài bận bịu công tác, hiện giờ lão tam gặp nạn, các ngươi cũng không thể mặc kệ.

Hắn còn ở trong bệnh viện chờ đưa phí giải phẫu qua, thân thể ta vẫn luôn không tốt, quanh năm suốt tháng uống thuốc, trong người không tích góp được bao nhiêu tiền, cũng chỉ có thể lấy ra khoảng một ngàn khối.

Nhưng phí giải phẫu của vợ lão tam phải hoa những hơn một vạn, còn kém xa lắm, các ngươi cùng nhau đóng góp."

Coi như cầm một ngàn khối, phí giải phẫu 1 vạn khối, thì vẫn còn kém chín ngàn khối nữa.

Mọi người đều trầm mặc, không một người nói chuyện.

"Thành Ngọc," lão gia tử Đồng Kiến Nghiệp trực tiếp điểm danh, "Con có thể lấy ra bao nhiêu?"

Đồng Thành Ngọc nói: "Ba, con nào có tiền, lúc trước đại ca kết hôn con ra một ngàn rưỡi, đó là tất cả tiền riêng của con, tiền trong nhà đều là Đại Điền cầm, không nói hai ngày trước cửa hàng nhà bọn con mới nhập hàng, cho dù có tiền cũng đều ném vào hàng hóa.

Như vậy đi, con về nhà cùng Đại Điền thương lượng một chút, có thể tận lực hỗ trợ khẳng định tận lực."

Tiền trong nhà, đầu to là ở trong tay Quách Xuân Hoa, như là ngày thường bán lương thực, tiền súc vật, tiền ngày lễ ngày tết con trai con gái hiếu kính, còn có tiền công ngày thường Đồng Thành Quân kiếm được cũng đều nộp lên cho bà ấy.

"Đều nhìn ta làm gì?" Quách Xuân Hoa thấy mọi người đều nhìn mình, không được tự nhiên vén lên tóc, nói: "Ta nếu là có tiền đã sớm lấy ra.

Thành Hoành kết hôn làm tiệc cưới lớn như vậy, đã sớm hoa đến thất thất bát bát."

Đồng Kiến Nghiệp: "Còn không chịu lấy tiền ra, chẳng lẽ để vợ lão tam ở bệnh viện chờ chết sao?"

"Sợ cái gì, lão tam hắn không phải quen biết rộng rãi sao?" Đồng Thành Hoành nói: "Hắn nhận thức đạo diễn lớn, lại quen biết những diễn viên nổi tiếng kia, muốn mượn tiền không phải là chuyện trong vài phút sao?"

"Anh đang nói cái gì đấy?" Lão gia tử Đồng Kiến Nghiệp nổi giận vỗ bàn, cả giận nói: "Đây là sinh tử đại sự, nào có phải chuyện nhỏ gì? Không hỗ trợ còn chưa tính, còn hung hăng đẩy ra ngoài, các ngươi làm anh chị em mà như thế thì, cái nhà này sớm muộn gì cũng tản."

Đồng Thành Hoành: "Ba, con này không phải là hỗ trợ nghĩ biện pháp sao? Con nếu là có tiền, con còn có thể không giúp đệ đệ của mình sao?"

Đồng Thành Ngọc cũng nói tiếp: "Đúng đấy, ba, chúng con có thể giúp khẳng định là tận lực giúp một tay."

"Ấy, Hân Hân, cháu tỉnh lúc nào vậy?" Chu Tuyết phát hiện Đồng Hân đứng cạnh cửa, thấy con bé dùng ánh mắt sâu kín nhìn mọi người, trong lòng nhịn không được căng thẳng lên, chợt cười vẫy tay gọi con bé lại đây, "Đến, lại đây ăn cơm trưa, đại bá mẫu đút cho con."

Mũi Đồng Hân đau xót, lau nước mắt đi tới, khóc ròng nói: "Con muốn mẹ, con cũng muốn ba, hu hu.."

"Đừng khóc, Hân Hân nhất ngoan." Chu Tuyết ôm lấy Đồng Hân, đưa tay thay con bé lau nước mắt, "Ba mẹ con có việc đi thị trấn một chuyến, chẳng mấy chốc sẽ trở

Về, chúng ta ăn cơm có được hay không?"

Chu Tuyết bưng lên bát, đút cho Đồng Hân từng miếng từng miếng một, còn nói: "Mấy ngày nay tam đệ bọn họ không ở, để con đến mang Hân Hân đi, con một người phụ nữ cũng không giúp đỡ được gì, cũng chỉ có thể giúp đỡ trông con bé."

Đồng Hân nghiêng đầu né tránh cái muôi Chu Tuyết đưa tới bên mép, "Con biết mẹ sinh bệnh, con phải đi bệnh viện thăm mẹ, chính con có thể tự chăm sóc mình."

"Thiếu thêm phiền," Bà nội Quách Xuân Hoa lập tức phủ quyết, "Còn sợ ba mẹ mày không đủ phiền sao? Chạy đến bệnh viện làm gì!"

Không ai dẫn cô đi bệnh viện, chính cô cũng có thể đi, đường đi bệnh viện thị trấn cô cũng biết.

Nhưng bình thường không được các trưởng bối quan tâm cô, vào lúc này đặc biệt dễ thấy, phàm là có chút dấu hiệu muốn chạy ra ngoài, bà nội hoặc là đại bá mẫu đều có thể chú ý tới cô, đem cô tóm trở về, không cho cô chạy loạn.

Đồng Hân chỉ có thể thông qua nghe người lớn nói chuyện, biết được ba mẹ hướng đi.

Nhưng mà dường như mọi người ai nấy đều cảm thấy cô sớm tuệ, nói cái gì đều tránh đi cô, không để cô biết một chút tin tức của ba mẹ.

"Bà nội, đã góp đủ phí phẫu thuật cho mẹ con chưa?" Đồng Hân biết trong cái nhà này bà nội Quách Xuân Hoa nhất có tiền, nếu như muốn góp đủ phí phẫu thuật cho mẹ, nhất định phải có bà nội Quách Xuân Hoa bỏ tiền ra.

"Chuyện của người lớn, trẻ con không hiểu, mày đừng hỏi." Quách xuân hoa bưng lên rổ rau muống đã nhặt xong đi vào nhà bếp làm cơm tối, thấy Đồng Hân cũng đi theo, không kiên nhẫn nói: "Bài tập viết xong chưa? Ngày mai là thứ hai đấy."

"Con viết xong rồi," Đồng Hân lôi ống tay áo bà nội Quách Xuân Hoa, vô cùng đáng thương hỏi: "Bà nội, mẹ con đến cùng thế nào rồi?"

"Sách, đi xem TV đi, chuyện của người lớn mày ít hỏi Đông hỏi Tây," Quách Xuân Hoa đem Đồng Hân đuổi ra ngoài.

Bà nội bên này không thể hỏi ra được gì, Đồng Hân liền đi hỏi đại bá mẫu, đại bá không ở nhà, chắc là bá ấy đi bệnh viện thị trấn nhỉ?

Lời giải thích của đại bá mẫu cũng giống như của bà nội, chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi nhiều.

Muốn đi nhà nhị cô hỏi một chút tình huống, nhưng chân trước vừa ra cửa, chân sau liền bị ông nội Đồng Kiến Nghiệp ôm trở về, "Trời cũng tối rồi, chạy đàng nào đấy?"

Chỉ có thể coi như thôi, nghe người lớn an bài, ăn cơm tối làm bài tập, xem TV, sau đó lên giường ngủ.

Không ngờ hơn tám giờ tối ba ba Đồng Thành Quân trở về, dưới ánh đèn mờ nhạt, hắn râu ria xồm xàm, tinh thần uể oải, trên quần áo còn vương mùi nước sát

Trùng của bệnh viện.

"Ba ba." Đồng Hân chạy bước nhỏ về phía hắn.

Đồng Thành Quân đưa tay ngăn lại con gái, nói: "Hân Hân đừng tới đây, trên người ba ba rất bẩn, đều là vi khuẩn."

"Ba ơi, mẹ có khỏe không?" Đồng Hân lo lắng hỏi.

Ánh mắt của Đồng Thành Quân trong nháy mắt trở nên ảm đạm, khóe miệng nỗ lực xả ra nét tươi cười, "Mẹ rất tốt, Hân Hân đừng lo lắng."

Đồng Hân gật gù, không có hỏi nhiều, sợ làm đã rất buồn bực mất tập trung ba ba thêm buồn phiền, "Ba ba, ba cũng đừng lo lắng con, con sẽ chăm sóc tốt chính mình."

"Ngoan quá! Ba ba có chút việc, con ở nhà xem TV nhé."

Đồng Thành Quân xem xong con gái liền trực tiếp đi về hướng nhà cũ.

Đồng Hân lo lắng mẹ, biết mình hỏi không ra cái gì, liền đuổi theo ba ba Đồng Thành Quân, muốn từ trong lời của người lớn, biết được tình huống của mẹ.

Đi tới bên cửa phòng ông bà nội, giữa khe cửa lộ ra một tia ánh đèn, thanh âm của ba ba mơ hồ từ bên trong truyền ra, mang theo một tia nóng lòng, "Đứa bé không giữ được, nhất định phải lập tức làm giải phẫu, không thì ngay cả Tiểu Vân đều sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

Ba mẹ, con chưa bao giờ cầu quá ba mẹ chuyện gì, nhưng lần này con cầu ba mẹ giúp con một chút đi."

Lại nghe thấy một tiếng "Phù phù" đầy nặng nề, tay nhỏ của Đồng Hân đẩy cửa một cái, để sát vào nhìn xem, chỉ thấy ba ba quỳ gối trước mặt ông nội bà nội, nặng nề dập đầu, "Ba mẹ, con van cầu ba mẹ."

"Ngươi đứa nhỏ này làm gì đấy? Mau đứng lên." Quách Xuân Hoa vội vàng tiến lên kéo Đồng Thành Quân, "Đều là người một nhà, cầu cái gì? Vợ con gặp nạn, chúng ta còn có thể không giúp? Ngày hôm nay vội vàng gom tiền, chưa kịp đi đưa, ba con cùng đại ca con chuẩn bị sáng sớm ngày mai liền đem phí giải phẫu đưa tới."

Nghe thấy mẹ mình nói như vậy, trái tim treo cao của Đồng Thành Quân cuối cùng cũng coi như bình tĩnh lại, hai mắt hắn ửng đỏ nói: "Ba mẹ, cảm tạ ba mẹ.

Chính con cũng gom một chút tiền, cùng bằng hữu mượn, có tầm hơn hai ngàn, lại bán đi TV màu trong nhà, có chừng bốn ngàn khối, ba mẹ cho con mượn sáu ngàn khối là được rồi.

Ba mẹ yên tâm, chờ sau này con nhất định sẽ cố gắng công tác, bù lại cho các ngài sáu ngàn khối."

Đồng Thành Quân tính toán qua, trước đó vài ngày hắn lục tục đưa tiền đóng phim cho mẹ, có tầm khoảng ba ngàn khối, cộng với tiền trồng trọt, bán gia sức mấy năm nay, hẳn là có thể lấy ra sáu ngàn khối, nếu như không đủ, vậy thì lại hướng đại ca cùng nhị tỷ mượn một chút.

"Lão tam à!" Quách Xuân Hoa vẻ mặt xấu hổ, "Mẹ cùng cha con gom góp gom góp, cũng chỉ được 1, 500 khối, con cũng biết đại ca con kết hôn bỏ ra bao nhiêu tiền, trong nhà thực sự không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy."

Tuy nói tiệc rượu là Đồng Thành Quân đi liên hệ, nhưng dùng tiền những việc này, đều là Quách Xuân Hoa một tay xử lý, tiêu hết bao nhiêu, Đồng Thành Quân trong lòng cũng không có số, chẳng qua căn cứ vào số bàn tiệc rượu cùng món ăn tới xem, xác thực tốn không ít.

Đồng Thành Quân không có cách nào đi nghi vấn ba của hắn, mẹ của hắn, cuống họng đông cứng nói: "Ba mẹ, vậy làm phiền ba mẹ, trước cho con này một ngàn rưỡi đi, con còn phải chạy đi bệnh viện, để Tiểu Vân ở đấy một mình, con không yên tâm."

Quách Xuân Hoa vội vàng đi lấy tiền, dùng túi ni lông màu đỏ bọc lại, không hơn không kém một tờ, nhét vào trong tay Đồng Thành Quân, bà cầm tay Đồng Thành Quân, ôn nhu nói: "Con cứ trước đi bệnh viện đi, mẹ lại suy nghĩ một ít biện pháp cho con."

"Cảm ơn mẹ, con đi trước." Đồng Thành Quân xoay người đi ra khỏi phòng, Đồng Hân mau mau trốn đến chỗ tối, chỉ thấy ba ba ra nhà cũ, trực tiếp hướng về phía cửa phòng đại bá đi tới.

"Đại ca, anh có ở nhà không?" Đồng Thành Quân tiến lên gõ cửa.

Cửa mở, mở cửa chính là đại tẩu Chu Tuyết, cô ta đỡ khuôn cửa nói: "Đại ca cậu đi trường học, không ở nhà."

Đồng Thành Quân mím môi hai cái, cuối cùng không lo được mặt mũi của mình, mở miệng nói: "Đại tẩu, phí giải phẫu của vợ em còn chưa gom góp đủ, tẩu có thể cho em mượn một ít tiền được không? Em bảo đảm lúc sau sẽ tìm công tác, nhất định sẽ mau chóng trả lại cho tẩu.".