Úy Nam có ký ức của nguyên chủ nên cô biết Ngụy Thu Hà sống cùng khu nhà tập thể với gia đình mình, nhà cô sống ở tầng một còn nhà Ngụy Thu Hà ở tầng ba, nên lên xuống cũng rất tiện.

Nếu đã không thể ngăn cản thì cô cũng chỉ có thể ngồi xuống mở hộp cơm ra.

Hộp cơm có khá nhiều thức ăn và hai cái bánh bao.

Thức ăn có cải trắng, đậu hủ, miến, còn có vài khối mỡ dày bóng bẩy.

Ngay khi nắp hộp được mở ra, mùi thơm của thức ăn nóng hổi xông thẳng vào mũi cô.

Lúc này, Úy Nam mới cảm giác được cơ thể này đã đói đến mức không khống chế được cơn run rẩy.

Nguyên chủ từ đại đội sản xuất ở nông thôn về nhà, trên đường đi phải ngồi xe lửa khoảng 30 tiếng đồng, còn chưa tính đến thời gian trung chuyển bằng xe ô tô.

Trong trí nhớ của Úy Nam, suốt gần hai ngày hai đêm này, cô ấy chỉ ăn hai cái bánh ngô, hai củ khoai lang, uống hết nửa bình nước.

Thật đúng với câu mà cô đã nói với bà già Vương Tam Hoa lúc ở bệnh viện: Không có một hạt cơm bỏ bụngCả người đói lả.

Úy Nam cầm lấy màn thầu cắn một cái, đồng thời cũng gắp từng đũa thức ăn cho vào miệng.

Cô cảm thấy dường như mình chưa từng ăn món gì ngon đến vậy, cũng chưa bao giờ có cảm giác ngon miệng như thế.

Thậm chí khi nhìn vào miếng thịt mỡ bóng bẩy mà ngày thường cô sẽ không bao giờ chạm vào, lại cảm nhận được khát vọng và sự thỏa mãn từ chính thân thể này, cảm giác này thật sự rất quỷ dị.

Ngụy Thu Hà lên lầu không được bao lâu đã nhanh chóng quay lại, trên tay còn cầm theo một chiếc cặp gắp than gắp theo một khối than tổ ong đã cháy sẵn.

Cô ấy cầm theo chiếc cặp gắp than trực tiếp đi thẳng vào bếp, Úy Nam nhanh chóng đặt màn thầu trên tay xuống rồi đi theo.

Thấy Úy Nam tiến vào, Ngụy Thu Hà cũng tự nhiên sai sử: “Em lấy than đã cháy hết trong lò ra rồi đặt đế than đá mới vào bên dưới.

”Úy Nam vội vàng đồng ý nhưng vẫn đứng chôn chân tại chỗ, mờ mịt không biết phải làm sao.

Cô căn bản không biết cái gì gọi là đế than đá, đế than đá này trông như thế nào?Nhìn thấy cô như vậy, Ngụy Thu Hà có chút kinh ngạc: “Tiểu Nam, em xuống nông thôn mấy năm bây giờ đến bếp lò cũng không biết sử dụng sao?”Nghe thấy những lời này, đột nhiên Úy Nam nhớ đến bộ phim truyền hình bối cảnh thập niên 70-80 đã xem trên ti vi, trong lòng không khỏi nảy ra một ý tưởng.

Cô thẹn thùng cúi đầu: “Em ở nông thôn đều kết nhóm sống với người dân địa phương, em cũng không tự mình nấu cơm.

”Sau đó lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Những nhà đó đều sử dụng bếp củi.

”Ngụy Thu Hà gật đầu, xem như đã hiểu, càng thêm phẫn nộ với Úy Đại Dân đã qua đời!Cô ấy thở dài: “Mấy năm nay em đã chịu khổ rồi! Cũng may bây giờ em đã về đây, về sau mọi việc sẽ dần tốt hơn.

Bếp lò này rất dễ sử dụng, để chị dạy em nhóm lửa.

”Vừa nói Ngụy Thu Hà vừa đặt khối than đá đang cháy sang một bên, đi một vòng quanh phòng, sau đó đi đến góc ban công xốc một tấm mành lên.

Lúc này Úy Nam mới thấy bên trong có hàng trăm khối than tổ ong được xếp chỉnh tề ngay ngắn.

Ngụy Thu Hà từ bên trong gắp ra hai khối than, một khối đặt bên dưới làm đế than đá, tiếp đến là đặt khối than đang cháy lên, cuối cùng đặt khối than đá còn lại lên.

Cô ấy vừa làm vừa hướng dẫn cho Úy Nam.

Úy Nam nghiêm túc lắng nghe, nhưng trong lòng lại phát sầu.

Cô cảm thấy hai mắt mình nhìn thì biết nhưng không chắc hai tay có thể làm được.

Lúc ở nhà cô có một biệt danh đó là “sát thủ nhà bếp”.

Kể cả xào rau hay nấu nước sôi đều có thể khiến nồi bị cháy khét.

Về phần làm chập nồi hấp, làm nổ trứng trong lò vi sóng thì như chuyện thường ngày.

Vì thế mỗi lần ra ngoài bố mẹ đều phải khoá cửa phòng bếp lại, bọn họ sợ không có ai trông chừng thì chỉ trong nháy mắt cô sẽ làm nổ căn bếp.

Thậm chí, hiện tại trong phòng khách nhà cô còn có hai cái phích lớn kiểu cũ, đều là được đặc biệt chuẩn bị cho cô.

Mẹ cô lo lắng thời điểm cô dùng ấm điện nấu nước sẽ làm cháy mạch điện trong nhàVẻ mặt Úy Nam trịnh trọng nhìn Ngụy Thu Hà đang hướng dẫn mình sử dụng bếp than, hay nói đúng hơn là dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc che giấu nội tâm đang dần tuyệt vọng.

Sao lại phức tạp như vậy…Úy Nam cảm thấy có thể không cần đợi đến khi bà già Vương Tam Hoa kia đến gây sự thì cô đã chết đói trước rồi.

.