Cuối cùng Úy Tĩnh và Úy Song Toàn cũng ký tên lên giấy nợ.

Kế toàn Kiều cũng hành động rất nhanh nhẹn, vội vàng tính toán lại các khoản tiền cho Úy Nam.

Lúc trước Úy Đại Dân mượn nhà máy 500 tệ nhưng bản thân chỉ sử dụng 100 tệ, sau đó mỗi tháng đều khấu trừ vào tiền lương nên đã trả được 190 tệ, hiện tại còn dư lại 90 tệ; phần tiền mai táng và trợ cấp còn thừa lại sau khi trừ đi chi phí tổ chức tang lễ cũng được trả lại cho Úy Nam, tổng cộng là 171 tệ.

Sau khi nhận lấy số tiền 171 tệ, Úy Nam đứng trong phòng tài vụ nhất thời cảm thấy hoảng hốt, không thể tin được bản thân đã thắng vụ kiện này!Nhìn thấy cô như vậy, trên mặt Ngụy Thu Hà thoáng hiện lên biểu cảm trìu mếnCô ấy duỗi tay vỗ vai Úy Nam.

“Đừng suy nghĩ nhiều, có thể lấy lại tiền là chuyện tốt.

Em về trước đi, chị còn phải đi làm, có gì buổi tốt về nhà chúng ta lại nói chuyện.

”Lời nói của Ngụy Thu Hà cũng đã giúp Úy Nam bình tĩnh lại.

Cô vội vàng cúi đầu với mọi người xung quanh, cảm kích nói: “Cảm ơn! Cảm ơn dì Vương, cảm ơn kế toán Kiều, cảm ơn chị Ngụy, cảm ơn Tiểu Mai! ”Sau khi nghe cô gọi tên và cảm ơn từng người một, mọi người đều không nhịn được nở nụ cười.

Vương Thu Bình thậm chí còn cười nói: “Không cần cảm ơn, cháu nhanh về nhà cất tiền đi.

Buổi chiều chờ dì gọi cháu, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm!”“Không cần, không cần đâu ạ.

”Úy Nam vội vàng chối từ: “Trong nhà cháu vẫn còn cơm, dì Vương đã bận rộn một ngày rồi, buổi tối nên nghỉ ngơi thật tốt, cháu không dám gây thêm phiền toái cho dì.

”Ngụy Thu Hà đứng bên cạnh cũng tiếp lời: “Chủ tịch Vương, chị đừng quá lo lắng cho Tiểu Nam, mọi chuyện vẫn còn có tôi.

Cả gia đình vẫn đang đợi chị về ăn tối đấy, buổi tối làm gì còn thời gian rãnh rỗi!”Thấy hai người không giống như đang nói dối nên Vương Thu Bình cũng không nói gì thêm.

Úy Nam không lập tức về nhà, ngược lại lấy ra 60 tệ từ số tiền vừa nhận được trả trước nửa năm tiền thuê nhà.

Úy Đại Dân đã qua đời, cô cũng đã trưởng thành.

Không có lý do gì để nhà máy tiếp tục trợ cấp.

Nếu cô vẫn muốn tiếp tục sống trong căn nhà đó, thì nhất định phải trả tiền thuê nhà hàng tháng.

Úy Nam cũng không muốn vì chuyện này mà rước thêm phiền phức, vì vậy liền dứt khoát trả nửa năm tiền thuê nhà.

Đây là ngày đầu tiên cô xuyên qua thế giới xa lạ, theo suy nghĩ của Úy Nam thì chắc hẳn là đêm nay cô sẽ mất ngủ.

Nhưng điều cô không ngờ đã xảy ra, có thể là do ban ngày vừa khóc lại vừa nháo khiến cơ thể quá mệt mỏi, nên khi vừa về đến nhà còn chưa kịp ăn cơm tối thì cô đã ngã lăn trên giường rồi ngủ mất.

Không chỉ ngủ thiếp đi mà Úy Nam còn mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.

Trong mơ, cô bước vào một căn phòng.

Căn phòng đó trống rỗng, không có bất kỳ vật gì.

Chỉ là trên bức tường màu trắng có treo một chiếc đồng hồ treo tường lịch vạn niên vô cùng bắt mắt.

Đồng hồ treo tường là đồng hồ phiên bản điện tử, hình vuông, nền đen chữ đỏ, kiểu dáng đậm chất tối giản, nhìn giống như món quà mà người thân và bạn bè thường gửi tặng vào thời điểm những quán ăn nhỏ khai trương.

.