Sử Thúy Phương mở cửa ra, vừa nhìn thấy người đang đứng ở trước cửa là Lục Lập, liền ngay lập tức mắng thẳng vào mặt anh: "Tiểu tử thối, còn biết trở về sao.

”Nói xong còn nắm lấy anh đánh một cái: "Anh nói có chút việc cần đi huyện thành xử lý, cuối cùng như thế nào lại cả đêm không về? Nếu không phải bà đây biết rõ tính tình của anh, thì có lẽ đã lo lắng rằng anh xảy ra chuyện gì mất rồi!”Lục Lập cười ha hả chấp nhận bị đánh, giọng an ủi nói: "Bà, cháu có thể xảy ra chuyện gì được chứ.

" Vừa nói vừa đưa tay cầm lấy cuốc trong tay bà: "Lát nữa cháu sẽ làm giúp bà, bà đi cổng thôn nói chuyện phiếm với thím Tôn đi.

”Bà ngoại Lục ánh mắt nghi ngờ nhìn anh: "Anh đừng có mà cuốc hỏng hết cây giống trong đất của tôi đấy.

”"Sẽ không.

" Nói xong, anh nhanh chóng đưa tay đẩy bà ngoại Lục bước ra khỏi cửa.

Bà ngoại Lục bị anh đẩy đi một đoạn bỗng nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, Tiểu Tôn cũng đã trở về, vừa rồi thằng bé còn tới đây một chuyến, bà nói cháu không có ở nhà, hôm qua thằng bé cũng có đến một lần.

”Tiếp lời còn không quen dặn dò anh: "Một hồi nếu Tiểu Tôn lại tới, thì trong phòng bếp bà có xào đậu phộng ngào đường đấy, cháu đừng quên lấy ra chiêu đãi thằng bé.

”“Vâng, cháu nhớ rồi, bà yên tâm đi đi.

"Nhìn bà ngoại Lục đã đi xa, Lục Lập mới vác cuốc bước vào nhà.

Nhà bà lục ngoại là nhà gạch ngói xanh, sân rất lớn, trồng rau dọc dưới chân tường, phía tây còn có một cái giếng, thoạt nhìn vừa sạch sẽ vừa gọn gàng.

Nhà bà không chỉ có sân lớn, mà phòng cũng rất nhiều, nhưng hiện tại trong nhà ngoại trừ bà ngoại Lục cùng Lục Lập thì cũng không còn ai nữa.

Mấy năm trước ông ngoại Lục qua đời, bà ngoại Lục sau đó liền khăng khăng đòi trở lại thôn Tiểu Thanh ở, người nhà họ Lục cho dù cố gắng ngăn cản như thế nào cũng không ngăn được.

Thôn Tiểu Thanh tuy gọi là thôn, nhưng bởi vì ở gần thị trấn, cho nên đường xá tương đối chỉnh tề, giao thông thuận tiện điều kiện sinh hoạt cũng không tệ, hơn nữa nhà họ Lục còn nhờ được nhà họ Tôn chiếu cố cho bà, cho nên mẹ Lục mới chịu nhượng bộ đồng ý cho bà quay trở về thôn.

Theo thời gian bà ngoại Lục càng ngày càng lớn tuổi, hai năm gần đây thân thể còn thường xuyên xuất hiện chút bệnh nhỏ, nhưng bà vẫn như cũ không chịu trở về, mặc cho người nhà họ Lục có lo lắng khuyên bà như thế nào cũng vô dụng.

Lần này Lục Lập xảy ra chuyện, ngoài mặt nhà họ Lục đem Lục Lập đuổi về nông thôn giống như là đang trừng phạt, nhưng trên thực tế cũng chỉ là làm cho người khác nhìn thấy mà thôi, quan trọng nhất vẫn chính là để cho Lục Lập nghĩ biện pháp đưa bà ngoại Lục quay trở về kinh đô.

Lục Lập thuận tay dựng cuốc dựa vào sau cửa, sau đó đi đến bên giếng, đưa tay vào trong thùng gỗ bên cạnh múc ra một gáo nước, để đối diện với miệng bắt đầu uống cạn.

Cằm màu lúa mì hơi ngửa lên, yết hầu liên tục chuyển động lên xuống, nước giếng mát lạnh từng ngụm cuộn trào vào trong cổ họng, thấm vào cả ruột gan vô cùng sảng khoái.

Lục Lập đang uống nước nên không chú ý tới, ngoài cửa lúc này đang có một người lén lút đi vào.

Người đấy vừa cao vừa gầy, trên cổ còn đeo một sợi xích vàng, vóc người chỉ hơi thấp hơn Lục Lập một chút, nhưng làn da tương đối trắng trẻo.

Chỉ thấy anh ta bước vào sân, nhón gót chân đến gần Lục Lập, rồi lặng lẽ chuyển đến sau lưng anh, thừa dịp anh đang uống nước, hung hăng đẩy một cái: "Này!”Lục Lập sặc một ngụm, mạnh mẽ buông cái gáo trong tay ra, nhìn rõ người phía sau liền một cước đá tới: "Tôn Minh Thiên, tôi đánh chết cậu!”Tôn Minh Thiên nghiêng người né tránh chân đang đá tới của Lục Lập, giọng cười đùa: "Này, cậu đúng là không nói lý lẽ, tôi cố ý tới tìm cậu vậy mà cậu lại dùng cách như vậy đối đãi với khách ở xa đến sao?”Lục Lập khinh thường: "Tôi thấy cậu đã gây ra chuyện thì đúng hơn.

”Tôn Minh Thiên cười ha hả một tiếng, gãi gãi đầu: "Cũng không phải là gây ra chuyện gì lớn, chỉ là trùm bao tải vào thằng nhóc Lưu Tráng Kiến rồi đánh nó một trận.

”Lục Lập nở nụ cười, đấm vào bả vai anh ta một cái: "Nhóc con, cậu cũng rất có năng lực đấy!”Tôn Minh Thiên giả vờ xua tay khiêm tốn: "So ra vẫn kém hơn cậu, lần trước cậu còn tàn nhẫn đến mức thiếu chút nữa đã làm người ta tuyệt hậu.

”Lục Lập cười lạnh: "Tôi lần đấy tính toán có chút sai lầm, sau này anh ta tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, bằng không gặp một lần liền đánh một lần.

”.