*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Nghiên Thu vội nghĩ lại, khi này Dư Tĩnh Tĩnh đã gia nhập hàng ngũ thanh niên trí thức, ăn ở trong nhà anh chị dâu hai của nam chính, quan hệ với chị dâu hai của nam chính cũng không phải quá tốt.

Đại Bảo gật đầu, nói: “Có phải mẹ thật sự không muốn chúng con nữa không hả mẹ, cho nên mới bỏ đi với người ta?”Lâm Nghiên Thu vội lắc đầu, trước mắt cứ mặc kệ nữ phụ có suy nghĩ gì, ít nhất không được khiến con cái tổn thương: “Tất nhiên là không phải rồi, mẹ đi huyện thành mua đồ ăn ngon cho các con mà, sao lại không cần các con được chứ.

”Trái tim nhỏ vốn đang thấp thỏm của Đại Bảo được thả lại trong bụng, nhóc xoay đầu thở phì phò nói với em gái: “Em thấy chưa, anh đã nói mẹ sẽ không bỏ rơi chúng mình mà!”Nhị Bảo sợ hãi nói: “Vậy sao mẹ lại muốn nhảy sông tự vẫn?”Lâm Nghiên Thu mặt không đổi sắc sửa lời: “Đó là mẹ trượt chân rơi xuống nước, trượt chân đấy, rõ chưa hả!”Nhị Bảo à một tiếng dài: “Thím hai nói mẹ bị người ta vứt bỏ, mới luẩn quẩn trong lòng rồi nhảy xuống sống.

”Lâm Nghiên Thu không khỏi cười lạnh, đây đâu phải thím hai nói, mười phần thì có tám chín là do Dư Tĩnh Tĩnh đi ra ngoài đồn, còn về mục tiêu—— “nữ phụ” là cô đây không đi tù, thì Dư Tĩnh Tĩnh làm sao có cơ hội trèo lên vị trí của cô!Dù có như thế nào, chuyện cấp bách là cần phải quăng nồi nước sôi “bỏ trốn” này cái đã.

Đồng thời Lâm Nghiên Thu cũng nghĩ đến vấn đề quan trọng, trước mắt có thể khẳng định cô là thân xuyên, chứ không phải là hồn xuyên.

Bởi vì vừa nãy cô đã lén thử, không gian của mình vẫn còn đó, vậy còn một vấn đề nữa.

Nữ phụ nguyên tác đã đi đâu rồi?Chẳng lẽ từ thời khắc nhảy xuống sông kia nữ phụ đã biến mất rồi?Khi cô đang xuất thần, cánh tay cô lại bị ai nhéo một cái.

Lâm Nghiên Thu định thần lại, thấy người phụ nữ trung niên, à không phải, chính xác là mẹ của nữ phụ- Lương Phượng Anh.

Lúc này bà ấy đang chỉ vào bộ quần áo đã thay ra ở trong bồn tắm chỗ góc tường.

.