*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Chị dâu ba, em tìm chị có chút việc.
" Dư Tĩnh Tĩnh chỉ đứng ở cửa mà không tiến vào, cô ta cắn môi nói: "Chị có thể đi ra đây một lát không?"Tìm cô có việc? Có thể có chuyện gì đây?Cô còn tưởng cô ta đến để tìm cảm giác tồn tại trước mặt nam chính.
Trong lúc Lâm Nghiên Thu nghi ngờ nhìn cô ta thì Trình Gia Thuật cầm theo chậu nước từ phòng bếp đi ra, anh giống như không nhìn thấy Dư Tĩnh Tĩnh, chỉ gọi ba đầu củ cải đứng xếp thành một hàng rồi xối nước lên đầu chúng, động tác cũng không còn mạnh bạo nữa.
Cô suy nghĩ một chút rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Đi tới sân sau không có bóng người nào, Lâm Nghiên Thu mới dừng chân nói: "Cô nói đi, có chuyện gì?"Dư Tĩnh Tĩnh bước thêm hai bước đến gần cô, nhỏ giọng nói: "Chị dâu ba, trước kia em nghe chị nói chị không thích anh Gia Thuật, chị nói chị đã chịu đủ cuộc sống thủ tiết như vậy rồi, có đúng không?""Hửm?" Lâm Nghiên Thu quay đầu lại kinh ngạc nhìn cô ta.
Ý của cô ta là sao?Dư Tĩnh Tĩnh cố gắng làm cho mình có vẻ chân thành, quan tâm nói: "Bây giờ là thời đại mới, phụ nữ chúng ta có quyền theo đuổi hạnh phúc của chính mình, thật ra nếu chị không thích anh Gia Thuật thì hai người có thể ly hôn, không cần phải miễn cưỡng chính mình chịu đựng, ly hôn rồi thì chị có thể đi tìm Tôn Cường.
"Tôn Cường? Lâm Nghiên Thu nhớ lại, hình như đó là người bán hàng rong.
Chờ đã! Đây là một âm mưu à?Lâm Nghiên Thu thoáng cảnh giác, trong tiểu thuyết thì vào thời điểm này nữ chính sắp cùng với nam chính đi vào bộ đội để mở ra một chương mới trong cuộc đời, nếu cô không rời đi thì sao nữ chính có thể tìm lý do đi theo nam chính được?Trách không được bây giờ cô ta lại chạy tới "ra chủ ý" cho cô.
Dư Tĩnh Tĩnh còn tưởng rằng cô đối với người bán hàng nhớ mãi không quên à?Lâm Nghiên Thu khoanh hai tay trước ngực, học theo dáng vẻ khinh bỉ người khác của Trình Gia Thuật lạnh lùng nói: "Ai nói tôi không thích Gia Thuật?.