Nghe thấy giọng nói của cô, Mạnh Thần Hạo ngoảnh lại nhìn.Lúc đó, Ninh Vân Tịch đã đứng trước mặt anh, không hiểu tại sao khi nhìn với khoảng cách gần như vậy thì ánh mắt đầu tiên của cô lại rơi vào chính đôi môi của anh.

Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông nào như vậy, cho nên làm sao biết được đôi môi của một người đàn ông có thể đẹp đến như vậy.

Hơn nữa, mỗi khi nhớ lại đoạn hồi ức lúc trước, đoạn hồi ức bắt đầu thuộc về cô sau khi cô rơi xuống nước và trùng sinh, điều đó có nghĩa là, sự tiếp xúc gần gũi về môi giữa cô và người đàn ông này là cảm giác của chính cô chứ hoàn toàn không phải của nguyên chủ.Ninh Vân Tịch không thể kiểm soát được, đột nhiên cảm thấy mặt trời trên đỉnh đầu mình đang tỏa sáng, sáng đến nổi mà mặt của cô cũng bắt đầu dần đỏ ửng lên.

Cho dù cô biết rõ rằng lúc đó người ta hôn mình cũng chỉ là vì muốn hô hấp nhân tạo để cứu người mà thôi.Mạnh Thần Hạo nhìn cô gái thanh tú trước mặt mình, nhìn khuôn mặt trắng như ngọc tự nhiên có thêm hai vầng mây tía, đỏ rực như một quả táo tuyệt đẹp.

Điều này khiến trái tim đơn thuần của một người đàn ông không biết chuyện gì đang xảy ra, đập thình thịch trong lồ ng ngực.Hai người họ đứng đó có vẻ hơi e ngại, đến nỗi mà một ông già như bác bảo vệ đứng bên cạnh không thể đứng yên nhìn, đề nghị với hai người: “Đã quen biết nhau thì hãy vào trong đi, chàng trai.

Tiếp đón người nhà của cô tử tế vào nhé, cô gái.

”Câu nói cuối cũng của bác bảo vệ với Ninh Vân Tịch, có thể là do ông đã có chút hiểu lầm, cũng có thể là do ông ấy là người tốt, muốn mượn cớ để hai người có thể bớt cảm giác e ngại lại với nhau.Ninh Vân Tịch lập tức tiếp nhận ý tốt của bác bảo vệ, nở một nụ cười với người đối diện mình và nói: “Anh vào đi, chúng ta tìm một chỗ nào đó để ngồi đã.” Vừa nói cô vừa tự động viên mình, chủ yếu là bởi vì cô không biết phải làm như thế nào nữa.

Đối mặt với người đàn ông này, cô bất giác sẽ đỏ mặt, tim đập thình thịch, cúi mặt và giọng nói cũng trở nên nhỏ dần đi.Cho dù giọng nói của cô có nhỏ nhẹ đến đâu, đối với Mạnh Thần Hạo mà nói, nó vẫn đều rất ngọt ngào êm tai, giống như tiếng chim hót.Khi theo cô bước vào đến cổng trường, Mạnh Thần Hạo dường như đã nghĩ ra điều gì đó và nói: "Em là giáo viên à, khó trách giọng nói của em lại hay đến như vậy."Sau khi được người đàn ông tùy tiện khen ngợi một câu như vậy, Ninh Vân Tịch thật sự cảm thấy mặt mình lại sắp bắt đầu dần đỏ bừng lên: "Giáo viên, đều như vậy đấy, đều phải trải qua rèn luyện."“Vậy à? Em cũng thật khiêm tốn đấy.”Sau khi nghe câu nói của anh, người đứng trước mặt ấy không biết có nghe thấy hay không mà đột nhiên bước chân bắt đầu dần nhanh hơn.

Anh nhìn bím tóc dài sau gáy của cô, mái tóc đen nhánh ấy toát lên một vẻ đẹp trẻ trung và mềm mại nữ tính.Mạnh Thần Hạo hít một hơi thật sâu, dời tầm mắt khỏi bóng lưng ấy của cô.Ninh Vân Tịch tăng tốc vài bước nữa bước đến một chiếc ghế đá dưới góc cây lớn.

Vốn dĩ trường đại học sư phạm cũng đã nhỏ rồi, đi loanh quanh cũng chỉ có một vài địa điểm như vậy.Xung quanh đúng lúc không có người, vì vậy có thể ngồi ở đây..