Nhìn thấy chiếc áo ngắn tay mỏng manh mà cô đang mặc, Mạnh Thần Hạo suy nghĩ một chút, dựng lại xe đạp, đi vào phòng, lấy áo sơ mi ra đưa cho cô: “Mặc vào đi.”

Gió thổi khắp cánh tay cô nổi một tầng da gà.

Ninh Vân Tịch sờ lên cánh tay lộ ra ngoài của mình, nhìn nhìn chiếc áo sơ mi nam trên tay của anh ấy.

Thấy cô không động đậy, anh có chút ngại ngùng. Mạnh Thần Hạo đã tự mình khoác áo lên vai cô.

“Để bị nhiễm lạnh không tốt đâu.”

Giọng anh gần đến nỗi chóp mũi cô toát một tầng mồ hôi mỏng. Giọng nói nam tính tràn đầy sức sống như vậy chắc chắn có hương vị đặc biệt khiến tim cô đập nhanh hơn.

Ninh Vân Tịch âm thầm hít vào một hơi.

Anh phủi bụi trên băng ghế sau của chiếc xe đạp để cô ngồi lên đó.

Giống như ngày hôm qua, cô ngồi lên yên xe, dùng tay ôm eo anh để ổn định cơ thể của bản thân.

Anh nhấn bàn đạp nhanh chóng đưa cô về trường học.

Dưới nền trời đêm đen nhánh mặt trăng tròn vành vạnh sáng lấp lánh. Không khí của thời đại này tốt như vậy. Ninh Vân Tịch cảm thấy mình sắp say đắm trong màn đêm quyến rũ này.

Quay về kí túc xá của thực sinh đã là rất muộn rồi, tắm gội cũng đã không kịp, Ninh Vân Tịch lau mặt thay quần áo, sau đó nằm xuống giường, vừa lật người vừa kiểm tra bài tập về nhà vừa ngủ gật.

Ngày mai thực tập sinh cần nghe giảng lớp dự giờ giảng dạy.

Giáo viên giảng bài là một giáo viên ngữ văn nổi tiếng tại Trường tiểu học số 2 đường Nhân dân, đồng thời là thầy giáo Vương Kính Dân, phó hiệu trưởng trường tiểu học số 2 đường Nhân dân.

Vị phó hiệu trưởng này lai lịch không nhỏ.

Nghe nói là, vị hiệu trưởng hiện tại tuổi tác cao rồi, về cơ bản, hiệu trưởng tương lai của trường tiểu học số 2 sẽ là vị phó hiệu trưởng này.

Buổi sáng tỉnh dậy, Ninh Vân Tịch đã nghe những sinh viên sư phạm ở kí túc xá bàn luận với nhau như vậy.

“Nếu muốn có thể ở lại trường học này, nghe nói tất cả ghế ngồi đều nằm trong tay vị phó hiệu trưởng này. Ngày hôm nay phó hiệu trưởng tới giảng bài cho chúng ta có khả năng sẽ đặt câu hỏi cho chúng ta đó.”

“Kì lạ ở chỗ, đột nhiên phó hiệu trưởng lại đích thân lên lớp giảng bài cho chúng ta?”

Vốn dĩ, loại lớp trình diễn giảng dạy này dành cho sinh viên sư phạm không cần hiệu trưởng cử người đến. Giáo viên bình thường cũng có tài dạy học xuất sắc, ai cũng có thể làm gương cho sinh viên sư phạm.

Tại sao phó hiệu trưởng cần đích thân đến giảng bài?Là bởi vì đối với khóa sinh viên sư phạm năm này có nhiều kì vọng sao?

Do đó mọi người đã nhắc tới Miêu Tâm Hồng. Rất có khả năng, thầy hiệu phó dạy lớp này nhằm mục đích giữ chân một học sinh xuất sắc nào đó, thể hiện thực lực của các thầy cô trường tiểu học số 2 đường Nhân Dân.

Các sinh viên sư phạm có ý kiến khác nhau, và cô nghe nói rằng các giáo viên trong trường này cũng rất bối rối. Bởi vì không chỉ phó hiệu trưởng Vương tạm thời quyết định trực tiếp dạy lớp này, mà cả những học sinh được phân công giảng bài cũng đã thay đổi.

Từ lớp một đổi thành lớp ba. Lớp ba vừa hay là lớp cô Dương chủ nhiệm, lớp của Mạnh Thần Tuấn. Có vẻ như Vương Kính Dân đã nghe về những gì đã xảy ra với cô Dương ngày hôm qua.

Cô giáo Dương lo lắng đi theo sau Vương Kính Dân: "Hiệu trưởng, không có học sinh nào được đánh tiếng trước cả."

“Cần thiết phải đánh tiếng trước sao? Các cô trước khi lên lớp đều cùng học sinh đánh tiếng trước à?” Vương Kính Dân hỏi ngược lại bọn họ.

Không phải đều như vậy sao? Trong lớp chuyên đề giảng dạy, nói trắng ra là chuẩn bị câu hỏi trước, sắp xếp sẵn học sinh nào trả lời, chẳng qua là để sinh viên sư phạm thấy giáo viên trong lớp rất tốt.

Tại sao Vương Kính Dân đột nhiên làm ngược lại? Sau lưng của cô giáo Dương đổ một tầng mồ hôi, nếu Vương Kính Dân đột nhiên hỏi một câu hỏi trong lớp để học sinh trả lời, học sinh của cô ấy sẽ không thể trả lời câu hỏi đó,, đặc biệt là học sinh như Mạnh Thần Tuấn với thành tích ngữ văn gần như bằng không đó.