Trong nháy mắt đã tới tháng Sáu.

Mặt trời tuy không quá nắng, nhưng giữa trưa là lúc nắng nhất trong ngày, cũng sẽ làm cho mọi người hoa mắt chóng mặt.

Vu Đại Quân lê tấm thân mệt mỏi, cúi đầu, chậm rì rì chuyển những chuyến gạch đến nơi được yêu cầu.

Đại Lí đang sàng cát ở cách đó không xa, hỏi Vu Đại Hải đứng bên cạnh: "Anh Vu, đó thật sự là anh trai của anh à?"

Vu Đại Hải đang xếp gạch, ngẩng đầu liếc nhìn anh trai mình một cái, không kiên nhẫn thừa nhận: "Đúng vậy."

Đại Lí "chẹp chẹp" hai tiếng, không nói gì.

Một lúc sau, Vu Đại Hải thấy trời không còn sớm, bèn nói: "Được rồi, nghỉ ngơi một chút, rồi đi ăn trưa."

Thế là mọi người tốp năm, tốp ba cùng nhau đi ăn cơm trưa.

Chủ nhà chỗ bọn họ làm không bao ăn, vốn dĩ xây nhà ở nông thôn hẳn sẽ bao ăn, nhưng dù sao xây nhà ở nông thôn hầu như là giúp đỡ nhau, bao ăn coi như là tiền công.

Bọn họ được trả tiền để làm việc.

Trước đó cũng đã thỏa thuận giá cả với chủ nhà.

Hơn nữa chủ nhà rất hài lòng với bản thiết kế của Vu Đại Hải, cho nên trả giá không thấp.

Sau vụ này, mọi người đều rất bội phục Vu Đại Hải, họ cảm thấy nếu cùng một đội, anh nhất định sẽ dẫn dắt bọn họ cùng làm giàu.

Cho nên, mọi người trong đội vô cùng hài hòa.

Làm việc mệt mỏi cả buổi sáng, Vu Đại Quân thực sự rất nhớ cơm trưa.

Kết quả, anh ta lại được Vu Đại Hải dẫn tới một quán bánh bao.

"Bữa trưa chỉ ăn có bánh bao à?" Vu Đại Quân chỉ tay về phía những chiếc bánh bao trắng như bông được hấp trong cái giỏ tre lớn trên quầy hàng.

"Còn có canh trứng." Trong quầy có mấy bộ bàn ghế, Vu Đại Hải tìm một cái sạch sẽ ngồi xuống, sau đó nói với ông chủ cho bốn cái bánh bao và hai bát canh trứng.

Ông chủ hô một tiếng, rất nhanh đã bưng bánh bao lên, nói "Canh trứng rất nhanh sẽ có" liền quay đi làm những việc khác.

Vu Đại Quân ngồi ở bên cạnh: "Đại Hải, mỗi ngày em đều ăn cái này à?"

Vu Đại Hải kinh ngạc nhìn anh ta một cái, nói: "Em không ăn cái này thì ăn cái gì?"

Vu Đại Quân bĩu môi, anh ta cảm thấy ngày hôm nay không giống những gì anh ta tưởng tượng.

Buổi sáng, anh ta cũng đi theo Vu Đại Hải, không nghĩ sẽ như thế này.

"Đại Hải, mỗi ngày em ở trên thị trấn làm gì mà cuộc sống tốt như vậy.

Em giúp đỡ anh với, nếu không chị dâu em sẽ khinh thường anh."

"Làm việc thôi."

"Làm việc gì? Anh cái gì cũng không biết, đến lúc đó, em có thể tìm cho anh một công việc đơn giản được không?"

"Học thì sẽ biết."

"Không phải là anh không muốn học, mà là anh rất ngốc!"

"..."

Vu Đại Quân không biết Vu Đại Hải đang làm gì, nhưng cảm giác công việc của Vu Đại Hải bây giờ rất tốt, khẳng định là mang theo một đội cùng làm việc, nếu không cuộc sống của Vu Đại Hải cũng không tốt như vậy.

Có một đứa em trai tài giỏi như vậy, anh ta muốn có một công việc nhẹ nhàng hơn không phải cần một câu nói thôi à.

Nhưng ai biết được, anh ta đi theo Vu Đại Hải lại tới một cái công trường xây dựng, để xây nhà

Lúc tới nơi, anh ta vẫn còn hy vọng em trai sẽ sắp xếp cho anh ta một công việc nhẹ nhàng, nào ngờ lại ném anh ta cho một người tên là Đại Lí.

Đại Lí là một một người đàn ông cao lớn, mắt nhỏ, lúc cười lên trông rất gian xảo, vừa nhìn cũng biết là kiểu người không dễ ở chung.

Đầu tiên, Đại Lí bảo Vu Đại Quân đi sàng cát, nhưng những hạt cát kia nặng đến mức mỗi lần anh ta chỉ có thể xúc nửa xẻng, căn bản không đủ để người khác sử dụng.

Không còn cách nào khác, Đại Lí đành để anh ta đi xây.

Kết quả, Vu Đại Quân làm cho một bức tường đang thẳng thành siêu siêu vẹo vẹo.

Đại Lí vò đầu, lại bảo anh ta đi chuyền gạch.

Công việc này chỉ là cầm hai viên gạch trực tiếp đưa cho người khác, đỡ phải đi lại mệt mỏi.

Nhưng Vu Đại Quân suýt chút nữa thì ném vào người khác.

Cuối cùng, Đại Lí nổi giận, nói: "Đại ca, à không, anh Ba, anh đi dọn gạch đi." Lúc đầu, Vu Đại Quân còn bước đi thẳng tắp, dần dần chẳng khác gì rùa bò, đến tận giữa trưa vẫn chưa làm việc gì ra hồn.

Vu Đại Hải cảm thấy rất xấu hổ, cả một buổi sáng sắc mặt đều tối sầm lại.

Vu Đại Quân vô tội nói: "Làm việc cả buổi sáng, mà đồ ăn cũng không có!" Anh ta cảm thấy mình chưa từng làm những việc này, tất nhiên lúc bắt đầu sẽ chậm.

Nhưng nhìn sắc mặt của Vu Đại Hải xem, quả thực là bày ra cho anh ta nhìn, còn cố ý đưa anh ta đến ăn bánh bao.

Ngày hôm qua đến nhà Vu Đại Hải, trên bàn cơm nhà anh có rất nhiều món, chay mặn đều có.

"Muốn ăn thì về nhà mà ăn, ở đây là nơi làm việc, anh muốn ăn cái gì, làm thì ít, mà lại còn chọn ba nhặt bốn, em đi đâu để lấy đồ ăn cho anh." Vu Đại Hải không kiên nhẫn nói.

Vu Đại Quân không thể tin được, đập mạnh chiếc đũa: "Vu Đại Hải, tôi dù sao cũng là anh trai chú, chú nói như vậy mà được à!"

"Sao lại không được, tôi cảm thấy rất đúng.

Anh không làm được việc, còn không để cho tôi nói à?"

"Tôi làm không tốt ở chỗ nào, cả buổi sáng nay, tôi đã phải cực khổ dọn gạch, còn sao nữa?"

"Cả buổi sáng, anh dọn được bao nhiêu viên gạch? Từ nhỏ anh đã như vậy, làm việc lười biếng, có bao giờ nghiêm túc hoàn thành một công việc không? Công việc trồng trọt cũng là do mọi người làm."

"Chú im đi, tôi dù sao cũng là bà mối của chú.

Nếu lúc trước tôi không rủ chú đi bán kem thì chú có lấy được vợ không? Vợ của chú bán công thức làm bánh kiếm được nhiều tiền, nhưng lại không chia sẻ với anh em, chị dâu, mà lại bắt tôi ở lại làm việc cho chú? Lương tâm của chú để ở đâu? Bị chó ăn mất rồi à?"

"Hừ, lúc bán kem anh chọn nơi râm mát ngồi chờ, tất cả đều là tôi bán, anh còn không biết xấu hổ mà nói ra." Vu Đại Hải đứng lên, cười lạnh nói: "Tôi còn đang nghĩ tại sao đột nhiên anh lại chăm chỉ như vậy, thì ra là chờ tôi nói cho anh biết! Chuyện bán công thức là anh nghe ai nói?"

"Tôi nghe vợ tôi nói."

"Vợ anh nói cái gì anh cũng tin.

Nhà tôi không có công thức làm bánh nào cả, cũng không bán công thức, anh tin hay không thì tùy."

"Thật sao?"

"Nếu chúng tôi bán được nhiều tiền, thì tôi còn ở chỗ nào làm gì?"

Làm việc cả buổi sáng, khuôn mặt của Vu Đại Hải cũng dính đầy bụi bặm.

Vu Đại Quân nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy rất thuyết phục, ai phát tài lại đi làm mấy công việc mệt nhọc này.

Hai người ăn cơm xong, lại tiếp tục trở về làm việc.

Vu Đại Quân ăn hai cái bánh bao, uống thêm một bát canh trứng lớn, nhưng cũng không vực dậy được tinh thần.

* * *

Trong văn phòng của Ngô Khởi Lan.

Từ Thiên Lam lần đầu tiên gặp Tần Tử Huân, nhưng lại cảm thấy gương mặt này rất quen.

Cô không thể nhớ ra đã gặp người này ở đâu, nhưng có thể khẳng định không phải là người quen thuộc ở kiếp trước.

"Cô Từ, tôi, Tử Huân và Ngô Khởi Lan đều là bạn học, lúc còn ở trường học quan hệ rất tốt, đúng không Khởi Lan."

Ngô Khởi Lan nhìn Tần Tử Huân gật đầu: "Đúng vậy, anh bận rộn như vậy sao lại có thời gian rảnh đến thị trấn nhỏ này."

Tần Tử Huân uống một ngụm trà, cười nói: "Tôi được thuyên chuyển công tác tới đây."

Tần Minh ở bên cạnh cũng giải thích: "Tử Huân được thuyên chuyển tới đây làm chủ tịch huyện.

A, Tử Huân, tiếc là thị trấn của tôi không thuộc về huyện Thanh Vân, nếu không.."

"Nếu không thì làm sao? Người ta là công chức nhà nước, anh định trục lợi làm việc trái pháp luật à!"

Hôm nay, Ngô Khởi Lan nói chuyện có chút âm dương quái khí, lại còn nhắm vào Tần Tử Huân, hai người bọn họ chẳng lẽ có thù oán gì sao? Từ Thiên Lam nghĩ như vậy.

Tần Tử Huân vẫn cười: "Em làm việc ở cửa hàng quốc doanh, không phải cũng là công chức nhà nước à!"

"Rất nhanh thôi sẽ không còn như vậy nữa." Ngô Khởi Lan bĩu môi nói.

Tần Tử Huân ngoài ý muốn nghe thấy câu này, rốt cuộc anh ta cũng không cười được nữa: "Hả? Sao em lại nói như vậy?" Nói xong, anh ta chợt nhớ ra: "À, anh biết rồi, em định nhận thầu cửa hàng này, phải không? Nhưng cho dù nhận thầu cũng có thể tiếp tục giữ chức vụ hiện tại, chỉ là em phải chịu trách nhiệm cho những tổn thất của chính mình.

Hay là em còn muốn từ chức."

Ngô Khởi Lan không muốn từ chức, vì từ chức không có chỗ nào tốt cả, vừa nãy chỉ là xúc động nên nói như vậy.

Tần Minh thấy không khí có chút xấu hổ, vội vàng hòa giải: "Cô xem chúng ta ngồi đây nửa ngày rồi, mà tôi quên mất không nói chuyện chính.

Cô Từ, tôi muốn mời cô đến nhìn giúp tôi quá trình đóng gói, dù sao cô cũng là người đưa ra ý tưởng này."

Từ Thiên Lam đồng ý, hai người bàn bạc trong chốc lát.

Hóa ra, Tần Minh nhập một máy đóng gói nilon ở nước ngoài, định dùng plastic để gói bánh hoa Quế.

Từ Thiên Lam cảm thấy ý tưởng này rất tốt, sạch sẽ và đóng gói rất kín.

Nhưng Tần Minh lại cảm thấy chỉ gói bằng plastic quá đơn điệu, muốn thiết kế một kiểu bao bì thật đẹp, nhưng thiết kế thế nào cũng cảm thấy rất xấu.

Sau này cũng phải in tên nhà máy lên trên, nhưng nếu in lên thì trông rất kỳ quái.

Vì vậy, Tần Minh muốn đến hỏi ý kiến của Từ Thiên Lam, dù sao cô cũng là người nghĩ ra ý tưởng này.

Từ Thiên Lam suy nghĩ một lúc rồi cầm lấy giấy bút vẽ vài nét liền ra một bản thiết kế.

Đây là một tinh linh chibi màu xanh, góc trên bên phải là dòng chữ "Bánh hoa Quế Lan Thị" được in đậm, trông rất hài hòa và vui mắt.

Trước đó, mọi người đều thống nhất, những công thức mà Từ Thiên Lam bán ra đều mang thương hiêu "Lan Thị".

Hiện nay, khái niệm về thương hiệu vẫn chưa phát triển, nhưng Tần Minh là người có nhiều kiến thức.

Anh ta cũng cảm thấy đặt cho sản phẩm một cái tên thì càng nâng cao giá trị của sản phẩm, nên lập tức đồng ý.

Tần Minh vừa nhìn thấy bản thiết kế, hai mắt sáng ngời: "A, cái này..

thật sự quá tốt, sao cô lại nghĩ ra cái này, đúng là thiên tài!"

Nói xong, Tần Minh liền đưa cho Tần Tử Huân xem: "Tử Huân, cậu thấy thế nào, tôi nói cô gái này rất tài giỏi, cậu còn không tin, bây giờ cô ấy vẽ ra bản thiết kế tốt như vậy."

Tần Tử Huân nhìn tờ giấy, không khỏi kinh ngạc liếc nhìn cô: "Vẽ rất đẹp, thiết kế cũng rất đẹp."

"Ha ha, sao cô lại nghĩ ra cái này."

Từ Thiên Lam cười nói: "Ở dưới đáy còn có thể in tên của công ty và địa chỉ, số điện thoại.

Như vậy, khách hàng muốn tìm anh đặt hàng, có thể trực tiếp đến."

"Đúng đúng đúng, đây cũng là một cách quảng cáo." Tần Minh kích động nắm lấy tay của Từ Thiên Lam: "Cô có rảnh nhất định phải tới nhà máy của tôi thăm quan, xem giúp tôi nhà máy có cần thay đổi cái gì không, ánh mắt của cô rất độc đáo đấy!"

Từ Thiên Lam vội vàng nói không dám.

Cô làm sao có thể chỉ đạo một nhà máy.

Đây đều là những thứ có ở kiếp trước mà thôi.

Từ trước tới nay, cô đều không trải qua những chuyện này.

Mọi người nói chuyện một lúc lâu, Từ Thiên Lam liền trở về nhà.

Những người kia đều là bạn học, nhất định sẽ có nhiều chuyện muốn nói..