Có điều, Ngô Quế Hoa còn chưa kịp chạy trốn, bên kia đã có động tĩnh.

Sau đó, Ngô Quế Hoa nghe thấy tiếng người đàn ông kia nói: "Cô đừng nói lời vô nghĩa, chuyện này là do cô xúi tôi.

Nếu không phải cô nói vợ của Vu Đại Hải mỗi ngày đều một mình đạp xe lên thị trấn, chiếc xe đó có thể bán lấy tiền, thì sao tôi lại theo dõi cô ta? Bây giờ xảy ra chuyện, cô lại phủi sạch quan hệ à, không có cửa ddaaau."

"Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay cô không đưa tiền cho tôi, tôi sẽ làm ầm chuyện này lên.

Tôi sẽ làm cho người trong thôn đều biết, cô là loại người hãm hại cả chị em dâu trong nhà."

Sau đó, Ngô Quế Hoa nghe thấy Ngưu Xuân Hoa nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, tôi sẽ đưa tiền cho anh."

Ngô Quế Hoa không còn tâm trạng mà nhặt củi nữa, nhẹ chân chạy về nhà.

Lượng tin tức này quá lớn, đầu óc cô ta có chút loạn.

Nhưng có hai điểm vẫn quấn lấy cô ta, Từ Thiên Lam thật sự biết kiếm tiền sao?

Còn có, Ngưu Xuân Hoa có tiền riêng, hơn nữa còn là năm mươi tệ.

* * *

Vu Đại Hải đã quen dần với chợ lao động, công việc cũng ngày càng nhiều hơn.

Ban đầu chỉ là những công việc dọn dẹp và khuân vác, làm rất mệt mà tiền công lại ít.

Nhưng anh không chê, có thể kiếm tiền là tốt lắm rồi.

Sau này, có người mướn anh chuyển than đá, thấy anh thật thà và không trộm lười biếng nên đã giới thiệu cho anh một công việc dọn dẹp nhà cửa, đó là sơn lại phòng.

Việc này không đơn giản như Từ Thiên Lam mua vôi về quét màu xanh, trắng lên tường là được.

Công việc này đòi hỏi phải có kỹ thuật.

Bề mặt tường không được bằng phẳng nên trước tiên phải quét một nước vôi lót.

Sau đó dùng giấy nhám để mài mặt tường nhẵn mịn.

Cuối cùng mới quét thêm một lớp sơn đặc biệt có khả năng bám dính cao lên trên.

Chủ nhà hỏi Vu Đại Hải có làm được không?

Vu Đại Hải vỗ đùi, tất nhiên làm được!

Thế là Vu Đại Hải tiếp nhận công việc này.

Anh đã có nhiều năm kinh nghiệm trong ngành xây dựng, đã học hỏi được nhiều thứ.

Anh làm việc rất chuyên nghiệp, mặt tường được làm bằng phẳng trắng tinh, chủ nhà rất cảm ơn người đã giới thiệu anh tới.

Ông ta cảm thấy Vu Đại Hải làm việc rất chỉnh chu, vừa nhìn đã biết là người chuyên nghiệp.

Người đàn ông giới thiệu anh cho chủ nhà cũng rất cao hứng, cảm thấy ánh mắt nhìn người của mình thật độc.

Thông qua chuyện này, người tìm Vu Đại Hải trang hoàng nhà cửa ngày càng nhiều.

Thị trấn Thanh Vân tuy rằng không lớn nhưng dân cư cũng hơn bốn mươi nghìn người, những người dư tiền không nhiều, nhưng không phải không có người giàu.

Năm 1980 chưa có cái gọi là văn phòng nhà đất, muốn xây nhà mà cũng khó khăn.

Cả một thị trấn không có lấy một đội xây dựng chính thức.

Ngày trước, chú Lục đã ở trên thị trấn một thời gian, có điều chí hướng của chú ấy quá lớn, không bao lâu đã đưa cả đội lên thành phố phát triển.

Những người muốn xây nhà thì phải đến chợ lao động tìm từng người một: Thợ xây, thợ mộc, thợ cả, cu li và thợ điện.

Đôi khi gom không đủ người thì chỉ có thể làm trước từng thứ một, điều này khiến người chủ rất đau đầu.

Vu Đại Hải không phải là người ngu dốt, ngược lại anh rất thông minh.

Thông qua việc này, anh liền tìm kiếm những người có ngành nghề liên quan tới nhau tụ lại một chỗ, cùng nhau làm việc.

Khi chủ thuê tới mướn người, anh sẽ chủ động giới thiệu bản thân.

Đôi khi những người chủ này thấy bọn họ làm việc tốt, còn giới thiệu bọn họ cho người khác, hai bên đều có chỗ lợi.

Cứ như vậy, Vu Đại Hải đã thành lập một đội xây dựng.

Bản thân anh là một người thông mình, nên được mọi người tin phục, mơ hồ anh đã trở thành người dẫn dắt cả đội.

Công việc của Vu Đại Hải không ngừng phát triển mạnh mẽ, Từ Thiên Lam đương nhiên cũng không thể bị bỏ lại.

Ngay từ đầu, cô đã biết mình phải làm loại bánh ngọt gì thì thích hợp.

Kiếp trước, Từ Thiên Lam không có nhiều cơ hội thực hành làm bánh, nhưng lại có không ít sách và tài liệu hướng dẫn làm bánh.

Số sách trong không gian của cô có khoảng một phần năm là hướng dẫn làm món ăn, trong đó hơn nửa là liên quan đến bánh ngọt.

Từ Thiên Lam ở trong không gian tìm hai ngày trời, mới tìm được hai quyển hướng dẫn làm bánh không tồi.

Một quyển làm theo kiểu Trung, một quyển làm theo kiểu Tây.

Quyển hướng dẫn làm kiểu Trung là những công thức gia truyền từ đời này qua đời khác mà cô thu thập được ở trên mạng và những địa phương khác nhau.

Quyển còn lại hướng dẫn theo kiểu Tây.

Cả hai loại này đều là những món bánh ngọt phổ biến ở kiếp trước.

Sau khi lựa chọn kỹ càng, Từ Thiên Lam quyết định làm hai loại bánh ngọt.

Một loại là bánh Đậu Đỏ Như Ý, một loại là đồ ăn vặt được lưu hành rộng rãi ở kiếp trước, đó là bánh Quế.

Mỗi lần mang bánh tới cửa hàng, Từ Thiên Lam đều phải đi tìm Ngô Khởi Lan tâm sự.

Càng tiếp xúc nhiều, Từ Thiên Lam càng cảm thấy Ngô Khởi Lan là một người khôn ngoan và thân thiện, hiểu rõ đối nhân xử thế, nên cô rất thích tìm chị nói chuyện phiếm.

Cuộc nói chuyện của hai người, đa số vẫn liên quan tới vấn đề kinh doanh.

Thực ra, Từ Thiên Lam không hiểu chút gì về kinh doanh, nhưng sau khi nghe Ngô Khởi Lan nói chủng loại bánh quá ít cũng không được.

Đặc biệt bây giờ, hai người còn muốn mở rộng thị trường.

Vì vậy, Từ Thiên Lam cân nhắc làm hai loại bánh này.

Bánh Đậu Đỏ Như Ý có công thức từ nhiều đời truyền lại.

Từ Thiên Lam cũng không nhớ rõ cô tìm được tư liệu từ đâu, chỉ biết là cuốn sách đó hiện tại đang ở trong không gian.

Nó có hình dạng giống như bánh Như Ý, dùng bột mì làm vỏ bánh và đậu đỏ làm nhân bánh, nhân bánh được trộn lẫn rất nhiều gia vị điều chế, sau đó nướng đến khi vỏ bánh giòn xốp.

Loại bánh này bên ngoài xốp giòn, bên trong thì mềm mại thơm ngon.

Ngay cả Từ Thiên Lam luôn ăn những món được trộn lẫn nước trong không gian cũng thấy nó rất ngon.

Như vậy, làm bánh này đem bán chắc hẳn sẽ được ưu chuộng.

Một loại bánh khác tên là bánh Quế.

Kiếp trước, Từ Thiên Lam rất thích ăn vặt.

Khi đó, mỗi ngày cô đều ru rú trong nhà, thích lên mạng đặt đồ ăn, mà món này được đặt nhiều nhất.

Sau này, cô cũng tìm được công thức, có thể tự làm.

Tự mình làm cũng có cái tốt của nó, thích ăn cái gì thì làm cái đó.

Cho nên, bánh Quế được Từ Thiên Lam làm rất ngon, cũng làm ra nhiều hình dạng khác nhau.

Có điều, hiện giờ cô muốn có một cái khuôn, hình dáng thì cô có thể vẽ ra, nhưng lại không biết đặt làm ở chỗ nào.

Vu Đại Hải vừa thấy vợ có khó khăn, lập tức vỗ ngực nhận việc này.

Quả nhiên không tới hai ngày, anh đã làm cho cô một cái khuôn hình vuông rất đẹp.

Từ Thiên Lam cực kỳ vui sướng, vuốt ve cái khuôn, vui vẻ nói: "Rất tốt, cái này anh làm rất đẹp, chờ ăn bánh đi!"

Vu Đại Hải không biết Từ Thiên Lam muốn làm bánh gì, nhưng cô vui vẻ là tốt rồi.

Có điều, anh vẫn khuyên nhủ: "Đừng cố sức quá, em còn phải chăm sóc hai đứa nhỏ."

Từ Thiên Lam sửng sốt khi nghe anh nói như vậy.

Tuy rằng ban đầu tự nhiên có hai đứa con, khiến cô có chút luống cuống chân tay, đầu óc choáng váng.

Nhưng sau khi hiểu được tình hình, cô lập tức lấy không ít sách dạy chăm sóc trẻ ra xem, chậm rãi học tập, nên cũng coi như ổn thỏa.

Thực ra, hai đứa nhỏ rất hiểu chuyện.

Đứa nhỏ chỉ cần cho ăn no liền ngủ, lúc cần đại tiểu tiện thì sẽ rên "ư ư" thông báo cho cô biết.

Đứa lớn thì cũng không bao giờ quấy khóc, còn ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết tự mình chăm sóc em gái.

Cho nên, Từ Thiên Lam chưa bao giờ cảm thấy vất vả.

Nhưng nghe những lời Vu Đại Hải nói, thì có vẻ cô dường như rất vất vả thì phải.

Ném những suy nghĩ đó ra sau đầu.

Ngày hôm sau, Từ Thiên Lam liền bắt đầu thử nghiệm làm bánh.

Cô đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu cần dùng, có mấy thứ không kiếm được, cô liền nhờ Ngô Khởi Lan giúp.

Ngô Khởi Lan đến thị trấn này cũng chưa lâu, nhưng trước kia chị cũng có quen biết với một vài xưởng sản xuất.

Vì vậy, kiếm một chút nguyên liệu không thành vấn đề.

Lần làm thử này phi thường thành công.

Đại Nữu đang ngủ trưa cũng bị mùi thơm bay khắp bốn phía đánh thức, bé nhìn lò nướng chảy nước miếng.

.