Anh ôm cô mà không nỡ buông tay, Cố Uyển nhớ ra Chu Dương vẫn đang đợi ở bên ngoài, từ lúc dặn dò đến giờ cũng đã gần mười phút rồi, nếu lâu hơn nữa, không biết người ta sẽ nghĩ như thế nào đây, cô đẩy anh thúc anh mau đi.

Tần Chí Quân dù không nỡ nhưng chỉ có thể rời đi.

Trong ngõ, Cố Uyển cảm ơn Chu Dương, Tần Chí Quân đã mở cửa xe, miệng vẫn còn muốn căn dặn gì đó, nhưng Cố Uyển nhìn Chu Dương đang đứng đó hóng hớt, đỏ mặt tía tai, lắc lắc cánh tay Tần Chí Quân, nói nhỏ: “Anh không cần lo lắng nữa, mau đi đi.”

Anh lưu luyến nhìn cô, biết bao điều muốn nói cuối cùng chỉ nói một câu: “Chú ý chăm sóc tốt bản thân.”

Chu Dương thấy vậy cố gắng kiềm chế không cười, ngay khi chiếc xe ra khỏi con hẻm, anh ấy vội phá lên cười, làm cho Tần Chí Quân đang ngồi ở vị trí phụ hung hăng trừng mắt nhìn anh ấy.

Cố Uyển nhìn thấy người đi rồi, sâu trong lòng có chút lạc lõng, quay vào nhà đóng cửa lại.

Trước khi đến, cô đã chuẩn bị cho một cuộc sống vất vả khó khăn, không ngờ Tần Chí Quân lại sắp xếp như vậy.

Sân nhỏ thực sự rất tinh tế, từng góc của mái nhà đều được làm một cách kỹ lưỡng, cửa sổ gỗ có kính khảm hoa, đồ nội thất cũng mang dáng dấp cổ xưa, có thể thấy ba mẹ Phương Tử Quân thật là những người sang trọng.

Cô trở về phòng sắp xếp hành lý, lấy chiếc chìa khóa bên mình mở chiếc hộp do Tần Chí Quân đưa cho, một tờ phiếu gửi tiền năm trăm đồng, hơn một trăm sáu mươi đồng tiền mặt, còn có năm mươi đồng mà Lâm Xuân Hoa đưa cho cô trước đó, và một xấp tiền giấy Tần Chí Quân trước khi đi dúi vào tay cô, thêm khoản cô tiết kiệm bảy đồng hơn, tính ra tiền mặt cả thảy có hơn hai trăm bốn mươi đồng.

Khoản tiền này đối với người ngày trước đi săn cũng chỉ có được không quá một đồng như cô mà nói, thực sự là một gia tài kếch xù.

Lại phân loại ra từng phiếu màu xanh xanh đỏ đỏ trong hộp phiếu lương thực, phiếu dấu, tem phiếu công nghiêm, phiếu vải, phiếu than, phiếu thịt, phiếu cá, lại còn cả phiếu củi và phiếu diêm nữa.

Cô mang theo bên mình mấy đồng, cho phần còn lại vào hộp khóa lại rồi mới đi ra ngoài.

Tiền Tần Chí Quân để lại không ít, nhưng cô cũng không định ăn bám anh, trước tiên cô đi ra ngoài cho quen với xung quanh, rồi xem xem chỗ nào có thể tìm được việc làm, cô không thể ngồi ở nhà chờ tiền từ trên trời rơi xuống.

Vừa khóa cửa, một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi bước ra từ nhà đối diện dò xét, hỏi: “Cô gái, cô có quan hệ thế nào với nhà thầy Phương?"

Cố Uyển bất ngờ, nghĩ chắc đây là hàng xóm nhà đối diện, cười nói là người thân, hàm hồ cho qua chuyện.

Người phụ nữ vô cùng tò mò, hỏi: “Tôi thấy mấy người hồi sáng mua bao nhiêu là đồ đạc về, cô tính ở đây đúng chứ?”

Cố Uyển gật gật đầu, không nói thêm gì, dù sao cô cũng không biết gì về đối phương.

Nhưng cô cũng lễ phép chào hỏi với người ta, biết bà ấy sống đối diện, họ Mạc, hàn huyên vài câu với thím Mạc, nhớ số nhà mình và xung quanh, rồi mới tạm biệt bà ấy để đi ra khỏi hẻm.

Trước hết dạo quanh chợ rau một vòng, chỉ thấy bản rau củ hoa quả, thịt cá gia cầm đều không có, tò mò hỏi ra mới biết, mua thịt cá thì phải đem tem phiếu xếp hàng ở cửa hàng bán lẻ.

Chợ rau chỉ dịp lễ tết mới có gia cầm cá thịt.

Còn có một cách khác nữa, là chợ sáng, đó là mấy người nông dân lớn tuổi ở ngoại thành đem của nhà trồng được, đi một đoạn đường xa đến chợ sáng bán lấy vài đồng, so với cửa hàng bán lẻ thì đắt hơn, không cần dùng tem phiếu.

Nghe nói vẫn còn chợ sáng, hơn nữa nông dân có bày sạp mua bán, Cố Uyển hơi lay động, hỏi địa điểm và thời gian mở cửa của chợ sáng rồi mới rời khỏi chợ rau.

Cô đi thăm thú mất hơn hai tiếng đồng hồ, mới biết tìm việc ở thành phố B vào thời điểm này khó khăn như thế nào.

Công việc được những người lớn tuổi truyền lại cho thế hệ trẻ tiếp tục, việc tuyển dụng hầu hết diễn ra trong nội bộ gia đình, một người từ ngoài tới không có hộ khẩu thành phố như cô, thậm chí công việc tạm thời cũng không thể tìm được.

Cuối cùng hỏi quản lí địa phương mà Phương Tử Quân đưa cô đến vào buổi sáng, chủ nhiệm Vương nói với cô, có thể giúp cô nhận công việc kiểu dán hộp giấy và phong bì, gấp giấy đóng sách, thêu ghép vải, may, cô lại không biết may, thêm nữa máy may là của hồi môn cô cũng không đem theo, chỉ còn lại có kiểu công việc dán hộp giấy, gấp giấy bằng tay thôi.

Cố Uyển suy nghĩ một lúc, hỏi chủ nhiệm Vương về thù lao của mấy kiểu công việc thủ công này.

Chủ nhiệm Vương trong tay vừa lúc có một mẫu hộp giấy nhỏ để đóng gói thuốc, bà ấy đưa cho Cố Uyển xem, nói: “Bán thành phẩm do nhà máy gần đây gửi đến là loại tốt, gấp được năm cái thì tính một xu, chậm thì hai ba phút gấp được một cái, nhanh thì ba phút gấp được hai cái đẹp đẽ."

Cố Uyển mở cái hộp giấy trên tay ra xem, trong hai phút gấp một cái, một giờ kiếm được sáu xu, một ngày gấp mười tiếng có thể kiếm được sáu hào, một tháng có thể kiếm được mười tám đồng.

Mắt cô sáng rực lên, mặc dù không biết rõ một tháng sẽ tiêu hao bao nhiêu tiền, nhưng cuối cùng cô cũng tìm được cách để kiếm các được chút tiền, cô nói với chủ nhiệm Vương: “Tôi nhận, bây giờ có thể nhận về làm luôn được không?”

Chủ nhiệm Vương cười cười, từ trong ngăn bàn lấy ra một tờ giấy một cây bút đưa cho cô, hỏi: “Cô biết viết không? Nếu cô có thể viết, trước tiên hãy tự mình điền vào đơn xin này, cô một lần làm, trước tiên xin một nghìn cái, làm tốt thì lần sau có thể nhận nhiều hơn.”

Bà ấy lấy ra một bản mẫu cho cô xem.

Cố Uyển gật đầu, nhận tờ đơn xin, rồi viết đơn xin một nghìn thùng giấy theo mẫu, ký tên rồi đưa cho chủ nhiệm Vương.

Một nghìn cái nghe có vẻ nhiều, nhưng thực ra chỉ là hai gói, nhưng vì gói chặt nên hơi nặng.

Chủ nhiệm Vương nhìn vẻ ngoài mỏng manh yếu đuối của cô, hỏi có có cần chia thành từng đợt đem về không.

Cố Uyển lắc đầu cảm ơn lòng tốt của bà ấy, rồi hăm hở đem theo đồ rời đi.

Chủ nhiệm Vương nhìn theo bóng dáng cô, mỉm cười nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Là một cô gái chịu khổ nhiều đây.”

Cố Uyển đem hai bọc hộp giấy trở về nhà, lúc cô mở cổng, đối diện thím Mạc đang ngồi tựa ngoài cổng nhà mình nhặt rau, thấy cô đem việc làm thủ công về, cười hỏi thăm: “Ôi, Tiểu Uyển cô cả ngày nay cũng tìm được việc làm rồi, thật không tồi nha."

Cố Uyển cười với bà ấy, nói: “Mở mắt ra là phải mở cả túi tiền rồi, tìm việc làm mới yên ổn được, thím đang nhặt rau ạ?"

Thím Mạc cười nói: "Ừ, sắp đến giờ ăn trưa rồi còn gì.”

Hai người trò chuyện vài câu.

Cố Uyển bước vào sân.

Vì lời căn dặn của Tần Chí Quân, thêm việc cô vẫn chưa quen với cuộc sống ở đây, cô khóa cổng lại từ phía trong.

Buổi trưa nhóm than mất một lúc, so với bếp lò lớn ở nông thôn thì không giống, nhưng nguyên tắc hoạt động vốn giống nhau, Cố Uyển mất một hồi mới nhóm bếp lên được, nấu tạm cháo cải trắng ăn cho qua bữa, rồi ngồi trong phòng khách gấp hộp giấy.

Có việc để làm, trong lòng an yên hơn nhiều, không suy nghĩ lung tung nữa.

ngày trôi qua thật nhanh.

Tối đến cô xót tiền điện, nên đi ngủ sớm.

Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, Cố Uyển đã đến địa điểm chợ sáng mà cô đã hỏi ngày hôm qua.

Chợ sáng cách con hẻm cô ở không xa, đi qua năm sáu con hẻm là tới, nói là chợ sáng nhưng thực ra chỉ là vài sạp nhỏ tạm bợ.

Xe ba bánh, giỏ hàng, hay một miếng bao tải đặt trên mặt đất, sạp hàng kiểu nào cũng có, sôi nổi ồn ào tấp nập.

Cô nhận thấy nhiều quầy hàng thực ra là của cư dân Bắc Kinh, trông họ không quá già, có vẻ là hai ba mươi tuổi, có vẻ như họ bán để kiếm thêm vài đồng.

Cố Uyển đi dạo từ đầu ngõ đến cuối ngõ, chỉ thấy hai người bán gia cầm sống, bán cũng không nhiều, một người mang theo hai con, một người mang theo ba con.

Hỏi giá cả, không cần phiếu thịt thì một căn giá một đồng một hào, một con gà cũng phải đến ba cân hơn, số tiền bán một con gà rừng bằng số tiền có gấp hộp giấy trong năm sáu ngày, trong lòng cô chợt nổi lên tâm tư.

Tìm hiểu được khá nhiều, Cố Uyển tiêu một hào mốt để mua một quả dưa chuột và một củ cải trắng rồi về nhà.

Khoảng tám giờ hơn, đang gấp hộp giấy cô nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa, cô mở cửa, là Phương Tử Quân người mà cô mới gặp ngày hôm qua, cô vội vàng mời cô ấy vào.

“Chị dâu, chị đến có việc gì vậy ạ? Vào ngồi đi.”

Phương Tử Quân thấy cô hôm nay không mặc váy đỏ của ngày hôm qua, đã thay một bộ quần áo rất đơn giản, nhưng cách ăn mặc kiểu này cũng không làm cô tổn hao vài phần nhan sắc, không còn sự tinh tế của ngày hôm qua, thay vào đó là sự chất phác.

Cô ấy nâng túi vải trong tay lên, cười nói: “Chị không an tâm ở chỗ em, đến đây xem em đã quen hay chưa.

Tần Chí Quân nhà em ngày hôm qua nghe nói chị sẽ qua đây, tối hôm qua tất bật đến nhà ăn lấy một phần thịt kho tàu nhờ chị hôm nay đem qua cho em nè."

Mặt Cố Uyển hơi đỏ lên, nhận lấy chiếc túi ngại ngùng nói: “Anh ấy lo lắng không đâu rồi, em bây giờ muốn ăn gì thì có thể tự nấu mà, làm phiền chị dâu quá.”

Cố Uyển định pha trà cho cô ấy, mới nhớ ra là cô chưa mua lá trà, mời Phương Tử Quân ngồi trong phòng khách, bối rối rót cho cô ấy một ly nước đun sôi.

Phương Tử Quân giờ mới nhận ra, cô vợ của Tần Chí Quân dễ mắc cỡ, e lệ mộc mạc, trong lòng lại nảy sinh sự yêu thích hơn, hỏi mấy câu là cô có quen ở đây không, rồi nói cho cô biết địa chỉ và số điện thoại đơn vị làm việc của mình, để nhỡ có việc gì thì cô có thể tìm cô ấy.

Cố Uyển hôm qua nghe nói cô ấy theo quân, thấy cô ấy tám giờ hơn đã đến chỗ của mình, tò mò hỏi: “Chị dâu, chỗ đóng quân cách đây có xa không?”

Nghe vậy, Phương Tử Quân hiểu ra ngay.

Cô ấy cười nói: “Lái xe mất một tiếng rưỡi, khá xa đấy.

Chị làm việc ở đây, mỗi ngày đi nhờ xe mua hàng của bộ đội, lúc về chỉ có thể ngồi xe buýt đổi tuyến sau đó phải đi bộ một đoạn nữa."

Cố Uyển nghe nói có xe chạy qua đó, hai mắt sáng ngời, hỏi Phương Tử Quân tuyến xe buýt cần tới, còn lấy bút ghi chép cẩn thận.

Phương Tử Quân nhìn thấy nét chữ ngay ngắn của cô, rõ ràng là một người có học, trong lòng càng thêm yêu mến.

Khoé mắt cô ấy chú ý đến băng ghế bên cạnh bàn có cái gì đó, quay người lại nhìn thì thấy một đống hộp giấy bán thành phẩm, cô ấy nhướng mày, bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt.

Vì còn phải đi làm, Phương Tử Quân ngồi được một lúc thì phải rời đi, trước khi đi cô ấy dặn dò: “Vị trí bộ đội đóng quân rất dốc, xuống khỏi xe buýt thì vẫn còn một đoạn đường dài, không dễ tìm ra, tốt nhất là đợi Tần Chí Quân về dẫn em đi một chuyến đã, rồi sau đó em mới nên đi, không nên tự mình mò đường đi đâu.”

Cố Uyển gật đầu vâng lời, đích thân tiễn cô ấy ra đến ngoài sân, đứng ở cửa trông theo cho đến khi bóng dáng cô ấy khuất dần khỏi con hẻm, cô mới quay đầu vào nhà.

Cô mở hộp cơm ra, thấy bên trong đầy một hộp thịt kho tàu, dù là đã nguội lạnh có thể nhìn rõ lớp mỡ đóng trắng lại, nhìn có vẻ không đẹp mắt cho lắm.

Nhưng Cố Uyển cảm thấy bát thịt này, không cần ăn thử cũng có thể cảm nhận được hương vị của sự hạnh phúc.

Cô xem lại địa chỉ đơn vị của Phương Tử Quân mà cô vừa mới ghi lại, viết thêm vào bên cạnh tuyến xe buýt có thể đến được chỗ đóng quân của Tần Chí Quân, tính toán rằng hoàn thành hết đống hộp giấy này, thì có thể đi thăm anh hay không..