Vương Thủy Anh đứng ở sau lưng Cố Uyển cũng thấy Tần Chí Quân ngồi xe lăn, không nói gì trở lại trong sân bóc đậu, nghĩ nghĩ lại phủi vụn trên tay rồi đi ra ngoài.

"Chị dâu, chị đi đâu ạ?"

Có lẽ là giọng cô nhỏ, hoặc là Vương Thủy Anh đi gấp, nên Cố Uyển không nhận được câu trả lời.

Có điều, cô nhanh chóng biết chị dâu nhà cô đi đâu, Chúc Phượng Tiên vốn đang làm ruộng, vào lúc này lại xắn ống quần, đế giày dính bùn mà từ xa chạy tới, mắt thấy qua cửa nhà mình cũng không dừng lại, đi thẳng đến nhà họ Tần.

Chị dâu cô vác cuốc, một lát sau mới trở về nhà, hóa ra là báo tin cho mẹ cô.

Cố Uyển nhìn xa xa qua sân, cha mẹ cô không đứng bao vây ở bên ngoài nhà họ Tần cùng người ngoài, mà trực tiếp vào cửa nhà họ Tần, đi vào trong nhà.

Cô không để ý nữa, vào bếp nấu cơm tối.

Hôm nay cha và anh cả cô đều lên trấn trên xây nhà cho người ta, buổi sáng nấu cháo mẹ cô múc ra để buổi tối ăn cơm.

Khi cô bắc nồi lên nấu cơm, thái cải trắng thì nghe gà mái trong sân kêu cục tác tê tâm liệt phế khanh khách.

Cô thò đầu nhìn ra ngoài qua song cửa, là mẹ cô vồ lấy con gà mái già đẻ trứng, hai tay xách cánh gà mái đi ra ngoài.

Vương Thủy Anh đi theo bên cạnh, cẩn thận hỏi: "Mẹ, con gà này của chúng ta có thể đẻ trứng, mẹ đây là..."

"Mẹ bắt con gà cho Chí Quân bồi bổ thân thể, con đừng dòm ở bên cạnh, lo bóc đậu của con đi."

Bà ở trong nhà này nói một không nói hai, càng không cần phải suy xét con dâu nghĩ gì, lại cân nhắc chỉ có một con gà mái thì có phải còn thiếu không, trong miệng lải nhải phải lấy thêm chút trứng gà mới được.

Chúc Phượng Tiên xách con gà mẹ gào thảm cục tác tiến vào nhà bếp, trứng gà được cất ở trong một cái hũ sành đen, bà xách cái rổ nhỏ, mở nắp hũ sành ra đếm trứng gà, bỏ tám quả vào trong mà không dừng lại.

Cố Uyển len lén nhìn đôi mắt đỏ hoe của mẹ cô và hũ sành đã thấy đáy.

Ai dà, mẹ cô cũng thật là cam lòng, ngay cả khẩu phần lương thực quý giá nhất của Ngưu Ngưu cũng chịu cho đi.

Trời tối, Chúc Phượng Tiên mới về tới nhà, bà chân trước về đến nhà, chân sau Cố Kim Thịnh dẫn Cố Siêu quay về.

Cố Uyển và Vương Thủy Anh vội sắp cơm, Chúc Phượng Tiên ngồi ở trên bàn nói chuyện cùng cha con nhà họ Cố, thỉnh thoảng còn cầm tay áo lau nước mắt.

"Chí Quân là một đứa trẻ ngoan biết bao, mẹ nhìn nó lớn lên, nghĩ cuộc sống của lính nông thôn không dễ dàng gì, nó được làm Tiểu đoàn trưởng, từ nay về sau là ngày nào cũng tốt đẹp.

Mà sao ông trời không có mắt như thế, hai người nhà lão Tần đều là người tốt biết bao, sao người tốt lại không có báo đáp."

Vương Thủy Anh vốn còn đau lòng cho gà và trứng nhà mình, nghe Chúc Phượng Tiên nói như vậy, trong lòng cũng có hơi không dễ chịu.

Cố Siêu cũng thổn thức, phải nói Tần Chí Quân có thể coi là người có triển vọng nhất ở độ tuổi này trong thôn bọn họ.

Thời gian trước, người ta còn nói ai gả cho anh chính là phận vợ quan, rất có phúc, đảo mắt đã xảy ra chuyện.

Cố Siêu nhỏ giọng hỏi: "Vậy chân Chí Quân không chữa khỏi được sao?"

Chúc Phượng Tiên than thở lắc đầu.

"Bác Đại Hữu của con nói với mẹ, chân Chí Quân khôi phục là rất khó khăn."

Sáng sớm hôm sau, xe Jeep nhà binh đưa Tần Chí Quân trở về rời đi.

Nhà lão Tần lục tục có người đến cửa, phần lớn là xách vài quả trứng đi thăm.

Cố Uyển ngồi giặt quần áo ở trong sân nhà mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, luôn có thể thấy người trong thôn ra vào nhà họ Tần.

Chỉ là lúc khoảng mười một giờ, có một bà lạ mặt đến nhà họ Tần.

Sao lại lạ mặt, Cố Uyển chắc chắn đó không phải là người của thôn Thanh Hồ.

Đến tối cơm nước xong, Chúc Phượng Tiên đi ra ngoài trở về, đập bàn tức giận, Cố Uyển mới hiểu ra người lạ mặt buổi trưa chính là bà mai của vịnh Tam Gia.

"Thấy Chí Quân là một Tiểu đoàn trưởng rất có triển vọng, bọn họ muốn leo lên, trước đó vài ngày nghe người bị thương, sáng sớm vừa kịp hỏi thăm, buổi trưa đã vội vàng để bà mai tới nói không tính hôn sự kia, nói dù sao còn chưa quyết định đính hôn, chỉ nhìn mặt.

Lòng người sao có thể nguội lạnh như vậy!"

Cố Uyển chỉ như bình thường nghe một chút bát quái nhà hàng xóm rồi thôi.

Nào ngờ vừa rạng sáng ngày hôm sau, vợ chồng Cố Kim Thịnh đến nhà họ Tần một chuyến.

Trở lại lúc cả nhà đang ăn sáng, ông trực tiếp tuyên bố đã quyết định hôn sự của Cố Uyển.

Không phải Tần Chí Hoa, mà đổi thành Tần Chí Quân.

"Tiểu Uyển, làm người phải biết báo ân.

Năm sáu chín đó, nếu không phải nhờ bác cả Tần và thím Xuân Hoa của con, con cũng không sống nổi.

Mặc dù tám chín phần mười chân Chí Quân sẽ có tật, nhưng tính tình nó không tệ, con gả qua thì chăm sóc nó, cũng coi như là báo đáp ân tình của nhà họ Tần năm đó."

Đầu Cố Uyển ong ong, mẹ còn ném một quả cầu lửa lớn hơn ngay sau cha.

"Cũng không cần đính hôn, hai nhà ta biết gốc biết rễ, năm xưa đã nói chuyện kết thân, coi như là quyết định hôn sự qua chót miệng.

Mẹ cùng thím Xuân Hoa của con đã thương lượng, các con trực tiếp kết hôn đi, tình huống đặc biệt nên xử lý đặc biệt.

Bây giờ Chí Quân cũng cần người tri kỷ chăm sóc."

Cố Uyển nhìn cha mẹ mình, trong nháy mắt cô nghĩ đây là cha mẹ ruột sao? Sau đó lòng tràn đầy suy nghĩ, muốn cãi lại.

Thế nhưng cô không dám không vâng lời cha mẹ.

Dĩ nhiên, vợ chồng nhà họ Cố cũng không muốn hỏi ý kiến của cô, chỉ thông báo với cô một tiếng, chuyện này cứ thế được quyết định.

Cố Uyển ăn sáng xong, không làm việc nhà như thường ngày, mà trở về phòng.

Chị dâu cô là Vương Thủy Anh nhìn bóng lưng cô, há miệng nhưng không nói gì.

Chuyện như vậy không biết làm Tiểu Uyển khó chịu bao nhiêu.

Vương Thủy Anh nhìn mắt bố chồng, mẹ chồng, mẹ chồng nhiệt tình, bố chồng trọng thể diện còn đặc biệt trọng nam khinh nữ, con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, gả cho ai mà không phải là gả.

Cô nhỏ có cha mẹ như vậy thật đúng là có hơi...!Một lời khó nói hết.

Từ nhỏ, Cố Uyển không đưa ra ý kiến, cha mẹ nói cái gì chính là cái đó.

Nếu không phải là thân thể cô vừa gặp Tần Chí Quân là phạm phải tật xấu mất mặt kia, cha mẹ sắp xếp cô gả vào nhà họ Tần là không thể tốt hơn nữa.

Ít nhất cô đều quen bác cả Tần và thím Xuân Hoa, cũng gần nhà.

Thật ra thì đối với cô mà nói, cuối cùng gả cho anh cả hay là anh ba nhà họ Tần đều không khác biệt, nói thật, cô đều không quen hai người họ.

Nhưng cái tật xấu mất mặt này của cô thì sao sống chung một mái nhà cùng Tần Chí Quân được.

Cố Uyển bỗng nhiên ngẩn ra, không đúng, vẫn có sự khác biệt.

Nếu gả cho Tần Chí Hoa, cô không khống chế được nhào vào người Tần Chí Quân, vậy thì cô không có luân thường, bị người ta mắng thành phóng túng dâm loạn như chiếc giày rách nát.

Nhưng nếu gả cho Tần Chí Quân, nhỡ không khống chế được, cô nhào vào người chồng mình, như thể...!Cũng không phải tật xấu gì lớn?

Tóm lại cô không có can đảm từ chối hôn sự, lúc nói đến Tần Chí Hoa thì cô không dám nói không, hiện nay đổi thành Tần Chí Quân cũng giống vậy.

Chưa nói mẹ cô có thể đánh cô hay không, dù gì cũng có thể tưởng tượng ra phản ứng, nhưng cha cô sẽ có phản ứng gì, cô thật sự không dám nghĩ tới.

Mà chỉ có thể hai chọn một, có vẻ là Tần Chí Quân thỏa đáng hơn.

Về phần Tần gia.

Đầu tiên là Tần Chí Quân bị thương, sau đó nhà họ Triệu bên vịnh Tam Gia kia lại xua bà mai tới từ chối hôn sự, đến sáng sớm hôm nay hai người nhà họ Cố đến cửa chủ động nói phải gả con gái Cố Uyển cho Tần Chí Quân, lúc này khói mù trên mặt vợ chồng nhà họ Tần mới bớt đi một vài phần.

Thật ra bọn họ chỉ đùa chuyện hôn sự nhà họ Cố, hôn sự của anh cả, anh hai trước đó đều đã định, bà ấy tâm trạng tốt mới nửa đùa nửa thật nói với Chúc Phượng Tiên gả Cố Uyển cho anh ba nhà họ Cố, hôn sự của ba đứa con trai của mình đều ổn định.

Lúc ấy Chúc Phượng Tiên cười đáp ứng, nói là gả con gái cho nhà họ thì rất yên tâm.

Không bao lâu sau, bộ đội điện thoại tới, hai vợ chồng quan tâm đến vết thương của con trai lớn, cũng không nói với đứa nhỏ, bất quá hiện tại thấy hơi vui mừng may mà chưa nói, bằng không không biết trong lòng anh ba bị đổi vợ có suy nghĩ gì không.

Những năm này, anh cả dốc sức làm việc ở bộ đội, hai mươi sáu tuổi mà không chú ý lập gia đình, vốn dĩ đã có một tương lai tuyệt vời, cuộc sống tốt hơn người khác, không lo không lấy được vợ.

Nhưng bây giờ anh què một chân, không làm ở bộ đội được, ở nông thôn hai mươi sáu tuổi là thanh niên lớn tuổi, người ta kết hôn sớm đã có con được sáu bảy tuổi rồi, đi tìm một đối tượng không ngại ngần sẽ rất khó.

Chỉ nhìn phản ứng nhà lão Triệu thì biết, lúc này vợ chồng nhà họ Cố lại chủ động nói muốn gả con gái cho Chí Quân, hai vợ chồng Tần Đại Hữu đều hết sức cảm kích lòng tốt của vợ chồng nhà họ Cố.

"Lão Cố trượng nghĩa quá!"

Tần Đại Hữu cảm thấy hoạn nạn mới có thể biết chân tình.

Lâm Xuân Hoa rất đồng ý với lời nhận xét của ông nhà, trượng nghĩa chứ đâu như nhà họ Triệu tránh cũng không tránh kịp.

Chẳng qua là con trai mình xảy ra chuyện như vậy, vợ chồng nhà họ Cố tình nguyện, nhưng đứa bé Cố Uyển kia có tình nguyện không?

Đôi vợ chồng già thương lượng vẫn phải xem suy nghĩ của Cố Uyển về chuyện này mới quyết định, dù sao Cố Uyển sống cùng con trai mình, nếu trong lòng cô oán hận, thì cuộc sống hai người sẽ khổ sở.

Nhưng Cố Uyển là ai, là người ngoan ngoãn, nghe lời nhất, từ nhỏ cô không dám lắc đầu với cha mẹ mình.

Cô nghĩ thông suốt, cảm thấy Tần Chí Quân làm chồng mình vẫn tốt hơn làm anh chồng.

Khi Lâm Xuân Hoa trở lại từ vườn rau, thuận đường tặng cải trắng cho nhà lão Cố, thì như lơ đãng dò xét ý của Cố Uyển, Cố Uyển lúc này đã không còn mâu thuẫn gì trong lòng.

Lâm Xuân Hoa vui vẻ, đi về nhà thì không nhịn được chạy vào phòng Tần Chí Quân, kể với anh.

"Chí Quân, nhà lão Triệu không gả con gái cho con, tự có người biết con tốt, mẹ nói với con, việc cưới xin của con đã được quyết định rồi!"

Tần Chí Quân nghi ngờ, người nhà họ Triệu thoái hôn, sợ nhà họ Tần bọn họ dây dưa, cố ý để bà mai kia đẩy chuyện cho anh, nói ngay miệng là ai nguyện gả con gái cho anh?

Anh ngẩng đầu nhìn mẹ, biết mấy ngày nay cha mẹ tan nát cõi lòng vì anh, trong lòng có hơi áy náy, chẳng qua là anh như vậy thì cũng không muốn liên lụy đến ai, vì vậy anh khuyên nhủ: "Mẹ, xác suất có thể trị hết chân con rất nhỏ, nói thật, trước mắt con không muốn kết hôn."

Lâm Xuân Hoa nào có thể không hiểu con của mình, lỗ mũi có hơi ê ẩm, hơi che giấu, đi tới vỗ vai con trai lớn, trách mắng: "Nói vớ vẩn gì đấy, mẹ có thể nói với con, là người lớn nhà người ta đến cửa nói hôn sự này, cô gái kia cũng tự nguyện, là con gái nhà họ Cố ở cách vách chúng ta, tên là Cố Uyển."

Cố Uyển...

"Mẹ nói với con, đây là cô gái tốt, mẹ nhìn nó lớn lên, có thể hợp ý làm dâu nhà chúng ta, người nhà lão Cố đều tốt, từ nay về sau con đối xử tốt với Tiểu Uyển, không thể để nó chịu oan ức, biết không?"

Từ khi nghe thấy hai chữ Cố Uyển, bên tai anh vang lên giọng "Tiểu Uyển nhà họ Cố" của bà cô ngồi bên cạnh trên xe buýt ngày đó, anh không nghe vào một chút gì mẹ nói gì sau đó, trong đầu hiện lên một đôi mắt hạnh lấp lánh, ký ức trở nên sống động, là cô gái ngã vào trong ngực mình trên xe buýt kia sao?

Anh có hơi không quá chắc chắn, ở trong bộ đội mười năm, không về được mấy lần, anh đều rất xa lạ với người trong thôn, nhất là người nhỏ hơn anh mấy tuổi.

Nhưng cùng thôn, cùng tên, ngay cả đường về nhà cũng giống nhau, còn là hàng xóm, thế này cũng quá trùng hợp.

Lâm Xuân Hoa thấy anh ngơ ngẩn, chỉ nghĩ là anh cảm động, hài lòng cười cười.

Lâm Xuân Hoa vỗ vai anh, nói: "Con cứ chờ làm chú rể, mọi việc tự có mẹ với cha lo, mẹ đi nói với cha con."

Dứt lời, không đợi Tần Chí Quân kịp phản ứng, Lâm Xuân Hoa đã hấp tấp rời đi..