Thấy phản ứng lãnh đạm của người nhà họ Tạ, Cố Hàm Giang không biết vì sao, đột nhiên nhớ đến Tạ Miêu thường xuyên chạy đến nhà bà cô của anh ta lúc trước.

Anh ta mím môi, “Chú Tạ ạ, cháu đến thăm Tạ Miêu.

”“Miêu Miêu nhà chúng tôi bị thương rồi, nếu cậu có việc tìm nó thì để hôm khác đi.

” Tạ Vệ Dân không muốn để cậu ta vào trong lắm.

Chính là vì Tạ Miêu bị thương nên anh ta mới đến.

Trước khi tận mắt nhìn thấy độ nặng nhẹ của vết thương của Tạ Miêu, Cố Hàm Giang không có ý định ra về, “Xin lỗi, là vì cháu! ”Anh ta vừa cất lời, con chó cỏ trong góc sân lại tiếp tục sủa một trận nghe não hết cả lòng, cổ họng của cao thủ hò rống thuộc phái dã thú có lực xuyên thấu vô cùng, hoàn toàn át đi giọng nói của anh ta.

Tạ Miêu bị con chó nhà mình làm ồn đến mất hết kiên nhẫn, không nhịn được mà quát khẽ một tiếng ra bên ngoài: “Đại Hoàng, mi câm miệng cho tao!”Ngay tức khắc, chú chó im bặt, lời của Cố Hàm Giang cũng kẹt lại ở trong cổ họng, sắc mặt hơi sa sầm.

Tạ Vệ Dân nóng lòng muốn trở vào phòng xem con gái rượu, lại thấy dáng vẻ chưa đuổi đi ngay được của Cố Hàm Giang, cũng chẳng buồn ngăn anh ta lại nữa.

Cố Hàm Giang vừa vào nhà liền nhìn chằm chằm vào vết thương của Tạ Miêu.

Mặt trong cánh tay trắng nõn của cô gái bị rạch một đường trông rất thê thảm, lòng bàn tay cũng tróc một mảng da to, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi.

Bà cụ Vương Quý Chi đeo kính lão, đang cẩn thận gắp dằm gỗ găm vào da cho cô, vừa gắp vừa càm ràm.

“Lớn đầu thế này rồi, không để người ta bớt lo tí nào.

Trời mưa thì con tìm một chỗ mà trú một lúc, chạy lăng xăng làm gì? Con xem con cũng không nhìn rõ ràng đã duỗi tay túm bừa, bị thương thế này chẳng thà dứt khoát bị ngã cho rồi, cùng lắm thì quần áo lấm lem chút thôi.

”Tạ Miêu cau mày gắng nhịn đau, để mặc cho bà kể tội, không phản bác một lời.

Cố Hàm Giang nhìn cảnh đó, tâm trạng càng lúc càng phức tạp.

Cô bị thương ra nông nỗi này, vì sao không cho anh ta biết?Vả lại nghe ý tứ của bà lão Tạ, người nhà họ Tạ không hề biết cô vì anh ta mới bị thương.

“Bà Tạ! ”Cố Hàm Giang nghiêm túc lên tiếng, muốn giải thích rõ ràng chuyện này, nhưng lại bị tiếng kêu đau của Tạ Miêu cắt ngang, “Bà ơi bà nhẹ tí, đau đau đau!”Sự chú ý của người nhà họ Tạ lập tức bị thu hút hoàn toàn, “Sao đấy sao đấy? Hay là mẹ dừng tay một lát?” Lại không có ai ngó ngàng tới Cố Hàm Giang.

Vương Quý Chi càng đau lòng hơn, “Con nhịn một chút nhé Miêu Miêu, mấy cái dằm này phải gắp ra hết nếu không để lâu bên trong không tốt.

Con nói xem con cũng không chú ý một tí, để mình bị thương đến mức này, để lại sẹo thì sau này ai muốn lấy con.

”Bà cụ vốn chỉ muốn dọa Tạ Miêu một phen, Cố Hàm Giang lại buột miệng nói ra mà không hề suy nghĩ: “Bà Tạ, cháu! ”Anh ta vốn định nói cháu với Tạ Miêu có hôn ước, cháu lấy cô ấy.

Kết quả vừa mới cất lời lại bị Tạ Miêu xen ngang, “Không ai lấy lại hay, con có thể gả cho Từ Đại Địa rồi.

”Vẻ mặt Cố Hàm Giang lập tức cứng đờ.

Từ Đại Địa? Từ Đại Địa là ai?Chưa đợi anh ta đưa ra nghi vấn, bên ngoài đã vọng vào tiếng của Ngô Thục Cầm, “Bà Tạ ơi, có phải anh Hàm Giang ở đây không ạ? Cháu nghe người ta nói anh ấy đến nhà bà.

”Đã quá giờ ăn cơm mà Cố Hàm Giang vẫn chưa về, bà lão Ngô không yên tâm, vừa tạnh mưa thì bảo cháu chắt trong nhà ra ngoài tìm anh ta.

Sự chú ý của người nhà họ Tạ đổ dồn lên người Tạ Miêu, vốn dĩ cũng không có tâm trí để ý đến Cố Hàm Giang, nghe thấy thế vội vàng khuyên anh ta mau về nhà.

Cố Hàm Giang hết cách, lại không muốn người cô đối xử rất tốt với anh ta phải lo lắng, không thể nói với Tạ Miêu dù chỉ một câu đã phải ra về.

Ừm, trước khi về còn lạnh lùng nhìn con chó cỏ Đại Hoàng đang đắc chí sủa vang với mình một cái.

Tối đến, như thường lệ Cố Hàm Giang ngồi gẩy nhân hồ đào đến khi đèn tối đi hoàn toàn mới thu dọn đồ đạc quay về phòng.

Anh ta để cái dùi vào trong ngăn kéo, đang chuẩn bị đi múc nước tắm rửa, đột nhiên nhìn thấy ống đựng bút làm từ hộp thuốc lá dán vào nhau trên bàn học.

Ống bút cũng không đẹp lắm, nhưng có thể nhận ra người làm ra nó đã dồn hết lòng dạ của mình vào đó.

Cố Hàm Giang nhớ lại vẻ mặt của Tạ Miêu khi tặng cái này cho anh ta lúc trước, ngoài khuôn mặt bị phấn che phủ nhìn không rõ nhan sắc thật ra thì anh ta chẳng nhớ gì nữa cả.

.