"Là đàn ông đích thực thì đi thôi, ngoại trừ những kẻ nhát gan sợ chết.

" Anh ấy chật vật cắn miếng bánh rán cuộn tương thịt nấm hành muối, cẩn thận nhấm nháp, thoải mái tiếp nhận món ăn chính gốc phương Bắc.

"Nghe anh nói như vậy thì chắc mấy ông già có tuổi cũng đi à?" Cô ta nửa đùa nửa thật nói.

"Tại sao lại không? Đại bộ đội mở đường ở phía trước, bọn họ ở phía sau nhặt nhạnh chỗ tốt, đều đã đi quen đường rồi, cũng không có bao nhiêu nguy hiểm, góp thêm đầu người thì trong nhà có thêm chút thịt, chỉ có đồ ngu mới không đi thôi.

""Sáng nay lúc em đi đổi trứng gà, trông thấy có người sống trong chuồng bò, cô ấy cúi đầu làm việc, nói chuyện rất tùy ý, giống như là đang nói linh tinh, em tưởng những ngôi làng xa xôi như thôn Hà Đường sẽ không bị bắt người đến chứ, bọn họ cũng đi sao?"Vừa nói ra lời này, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại: "Một cô gái như em sao lại nghĩ nhiều như vậy?" Nhiếp Nghĩa Xương ngược lại cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng nhỏ giọng trả lời: "Thanh niên trí thức còn tới được thì sao không có mấy loại như vậy chứ? Nhưng mà tin tức ở thôn Hà Đường lạc hậu, người dân trong thôn cũng không thích tập tục bên ngoài, cho nên những người trong làng chúng ta tuy sống nghèo khó một chút, nhưng sẽ không bị lôi kéo ra để chỉ trích thường xuyên như những nơi khác.

""Mọi người coi thường bọn họ, sau này mọi người nhìn thấy thì cũng đi vòng đi, đừng để bị mấy người có tâm địa xấu nhìn thấy báo cáo sau lưng.

"  Ngay cả Trịnh Lập Chí cũng nghiêm mặt khuyên nhủ: "Đúng vậy, chiều hướng của thế giới đang ngày một thay đổi, ngay cả bản thân chúng ta cũng không thể tự lo liệu được, đừng có nhúng tay xen vào việc của người khác.

""Nói như vậy bọn họ không đi sao?" Kỳ Vân Lan lại hỏi, giống như không để vào trong lòng.

"Đi chứ? Tay nghề của Phòng Viên cũng không tệ, cứ so sánh với anh Lỗi của chúng ta là biết, người trong thôn còn trông cậy vào một phần sức lực của anh ta, được ăn nhiều thêm mấy miếng thịt đấy.

"Phòng Viên? An Tri Hạ suýt chút nữa thì ném cái thìa trong tay ra ngoài, sự kỳ lạ trong lòng cô vừa mới tăng thêm một chút, thì khi nghe tới cái tên này, đã liên hệ Kỳ Vân Lan, Hàng Hướng Lỗi, An Tri Thu, thanh niên trí thức Tiểu An lại với nhau, bản thân cũng đã hoàn toàn hiểu ra tất cả!  Cô không chỉ đơn giản là xuyên không, mà còn xuyên sách trở thành một nữ phụ pháo hôi làm bia đỡ đạn tôn lên những phẩm chất đẹp đẽ, trong sáng, chăm chỉ, năng động và những phẩm chất cao đẹp khác của nữ chính.

m thầm nghiến răng nghiến lợi, trên mặt cô không biểu lộ thêm bất cứ biểu cảm gì, nhanh chóng làm bữa tối và đồ ăn cho anh trai trong ba ngày.

Mì lát rất bình thường, nhưng đối với người niên đại khô cằn mà nói, sợi mì lát lúa mì hầm với thịt kho đậm đà, một quả trứng chần nước sôi vàng ươm, một nắm hành hoa cũng đủ in sâu ký ức mỗi người trong đêm gió lạnh gào thét này.

Sau khi ăn xong, An Tri Hạ cho đồ ăn vào ba lô, híp mắt kiểm tra siêu thị, phát hiện trong nhà để xe dưới tầng hầm thật sự có mấy kho hàng, bên trong chứa rất nhiều đồ tốt thích hợp để ngoài trời.

Cô chọn một con dao găm quân đội Thụy Sĩ dài bằng cánh tay có vẻ ngoài khiêm tốn, một chiếc bình giữ nhiệt quân dụng, lại không yên tâm lấy thêm chút vôi sống và bột ớt.

Sau khi dặn dò anh trai cẩn thận, cô chóng mặt trở vào nhà, tắm rửa xong thì cầm túi nước nóng ngửi ngửi mùi đất, nhìn xà nhà tối om như mực mà tim đập loạn xạ.

Phải nói rằng từ khi đến thời đại này, cô đã luôn ở trong trạng thái mê man, giống như một giấc mộng, hư ảo không thể thoát ra ngoài.

Lúc này, lại một tia sấm sét giáng xuống, cô thật sự không biết mình nên cười bởi vì đã sớm biết trước tình tiết, tránh được cả một tia sấm sét hay không, hay là nên khóc bởi vì mình xuyên thành pháo hôi mất não, bị hào quang của nhân vật chính ảnh hưởng tới.

.