Lần đầu tiên Niên Xuân Hoa nhìn thấy đứa con trai này phẫn nộ như vậy, bà ta thoáng nhìn Sở Phong suýt thì ngã, không chỉ không áy náy, ngược lại còn nghĩ sao Sở Chí Quốc dám ngỗ nghịch với người làm mẹ như bà ta như vậy?

Bà ta liếc xéo một cái, trở nên không vui: "Nó chắn đường của Phúc Đoàn, tôi tùy tiện hất một cái, là tự nó đứng không vững." Nói xong, liếc mắt nhìn Sở Phong, nghĩ đến đời trước cô bé nghèo kiết hủ lậu mất mặt, châm chọc nói: "Người nghèo nhiều tai nạn, tự mình không có phúc khí thì trách ai?"

Sở Chí Quốc nhất thời máu nóng dồn lên não, nghe nói là một chuyện, chính tai nghe thấy mẹ của anh ấy giày xéo Tiểu Phong lại là một chuyện khác.

Anh ấy đỏ mặt tía tai, Phúc Đoàn sợ hãi đến mức trốn sau lưng Niên Xuân Hoa, Niên Xuân Hoa đau lòng Phúc Đoàn, mắng: "Anh làm gì? Đừng doạ Phúc Đoàn nhà tôi!"

Sở Chí Quốc nhìn Phúc Đoàn trắng nõn mượt mà, nhìn lại Sở Phong suy nhược ốm yếu, nở một nụ cười châm chọc: "Mẹ, mẹ đẩy ngã Tiểu Phong, mẹ không đau lòng, lại trách nó không có phúc khí. Phúc Đoàn đứng ở đây như này, mẹ đau lòng vô cùng, Phúc Đoàn là báu vật, Tiểu Phong của con chính là cỏ rác sao?"

Niên Xuân Hoa bĩu môi: “Sở Phong có thể so sánh với Phúc Đoàn sao? Phúc Đoàn có phúc khí, nó có thể so sánh được sao? Nhìn Phúc Đoàn trông như thế nào, nó trông như thế nào?”

Sở Phong bị suy dinh dưỡng, nhìn qua như một con mèo bị đông lạnh.

Trong nguyên tác, Phúc Đoàn thân là nữ chính, tự nhiên không giống với tất cả các cô bé trong đội, mượt mà đáng yêu làm cho người nhìn là thích. Bởi vì có "phúc khí", Niên Xuân Hoa thiên vị cô bé, khinh bỉ tất cả những đứa trẻ khác, ấy là điều đương nhiên trong nguyên tác.

Nếu có đứa trẻ nào vọng tưởng so sánh với Phúc Đoàn, thì chính là nữ phụ ác độc.

Sở Phong sẽ không vì một Niên Xuân Hoa vô tri mà tức giận, mà lại cho rằng biểu hiện của Niên Xuân Hoa không tồi, bà ta càng làm lạnh lòng của Sở Chí Quốc, càng có lợi với Sở Phong.

Quả nhiên trái tim Sở Chí Quốc vừa băng giá vừa phẫn nộ.

Anh ấy vốn cũng thích Phúc Đoàn nhưng không đại biểu anh ấy có thể để mặc mẹ anh ấy dùng Phúc Đoàn để giày xéo con gái mình.

"Tiểu Phong săn sóc hiểu chuyện, chia sẻ giúp trong nhà từ trên xuống dưới! Con bé rất tốt, nó là đứa con gái con kiêu ngạo nhất!" Trong mắt Sở Chí Quốc toàn là tơ máu: "Ban ngày, mẹ mắng Tiểu Phong Tiểu Thâm ở công xã, vu hãm Dung Phương ngược đãi Phúc Đoàn, đây là chuyện người một người làm bà nội nên làm sao?"

Trong quá khứ Niên Xuân Hoa nào đã từng bị con trai trưởng rống như vậy?

Bà ta mắng: "Tôi mắng chúng nó thì sao? Đầu óc của anh ngu ngốc lú lẫn, tôi nói cho anh biết, hai đứa con của anh kém hơn hẳn Phúc Đoàn, sau này cho dù đi học cũng bị đuổi học mà thôi! Tôi mắng chúng nó thì sao, còn có Trần Dung Phương nữa, nó chính là hồ ly tinh khắc chồng, sớm muộn gì cũng khắc chết anh!"

Niên Xuân Hoa trùng sinh biết trước tương lai, đẩy hết tất cả trách nhiệm lên người mấy người Sở Chí Quốc vô phúc, Trần Dung Phương khắc chồng. Còn về chính bà ta, đương nhiên là một người mẹ tốt.

Niên Xuân Hoa càng nói càng tức, nghĩ đến chuyện mất mặt hôm nay trên công xã, còn muốn nhào lên đánh mẹ con hai người họ.

Sở Chí Quốc bắt lấy tay bà ta, đẩy bà ta ra, Niên Xuân Hoa căn bản không nghĩ đến Sở Chí Quốc lại dám phản kháng, hơi không đứng vững, té lăn xuống đất.