Niên Xuân Hoa rùng mình, bà ta không có học thức, trong lòng cũng biết bản thân quá khắt khe với nhà Sở Chí Quốc, bị Hồng Thuận dọa một phen, bà ta hoàn toàn sợ hãi.

Niên Xuân Hoa không muốn đi tù, một số người trong đội kể rằng một người con trai ở đội bên cạnh đã ngược đãi ba mẹ mình, trước khi anh ta bị đưa ra tòa đã bị đánh đập nhiều lần tại đồn cảnh sát.

Nếu bà nội ngược đãi cháu trai, cháu gái thì...

Tay Niên Xuân Hoa run rẩy, phúc khí vào nhà rồi, bà ta còn chưa kịp hưởng thụ: “Bí thư, tôi...” Bà ta run run: “Tôi là mẹ của Sở Chí Quốc, là bà nội của mấy đứa Sở Thâm, chúng tôi là người một nhà, người một nhà làm sao có thể ngược đãi nhau...”

Vài đội viên cười mỉa mai, một nữ đội viên còn nói khích thêm: “Lúc nãy đòi lấy lại lương thực đâu thấy nghĩ đến người một nhà, bây giờ nghĩ đến rồi à.”

Hồng Thuận lạnh mặt nói: “Pháp luật không nhân từ, ở chỗ chúng tôi nói thì dễ, nhưng đến tòa án hoặc đồn cảnh sát thì bà không nói dễ như vậy đâu. Tôi cũng không biết bà đang ở trong tình huống nào, hay là bây giờ tôi đến đồn cảnh sát một chuyến?”

Trong lòng Sở Phong thầm khen ngợi Hồng Thuận, người cán bộ này quả thật quá tuyệt vời. Cơ thể của cô bé vẫn còn quá nhỏ, tạm thời cô bé không thể làm được nhiều việc ở thời điểm hiện tại.

Cuối cùng, dưới sự sắp đặt của Hồng Thuận, Niên Xuân Hoa cuối cùng cũng không dám lên tiếng yêu cầu Sở Chí Quốc “trả lại” lương thực nữa. Nhưng đồng thời, những lương thực mà bà ta đã nuốt xuống bụng, sống chết bà ta cũng không nhổ ra.

Bà ta không còn dáng vẻ om sòm la làng như hồi nãy nữa, mà chán nản lắng nghe đội trưởng chính trị giáo dục tư tưởng cho mình.

“Chỉ khi gia đình hòa thuận, mọi thứ mới có thể thịnh vượng, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.”

“Bà làm loạn muốn tố cáo con dâu của bà ngược đãi Phúc Đoàn, thực chất bản thân bà mới là người đang ngược đãi nhà Sở Chí Quốc, bà làm như thế thì có ích gì?”

“Làm người phải chính trực, không được làm những chuyện thất đức!” Đội trưởng chính trị cũng bận bịu công tác, vì Niên Xuân Hoa mà chậm trễ thời gian, nên đang cảm thấy cực kỳ không hài lòng.

Khi Niên Xuân Hoa bị giáo dục xong và rời khỏi phòng thị chính, trước cửa phòng thị chính chỉ còn lại cô con dâu Lý Tú Cầm dắt tay Phúc Đoàn đứng đợi bà ta, ngoài ra còn có một vài kẻ lười biếng đứng chờ.

Những kẻ lười biếng không có chuyện gì làm, chỉ thích hóng những chuyện ồn ào, cắn hạt bí ngô phơi ở sân nhà mình, cười nhạo Niên Xuân Hoa: “Thím à, thím thật là, họ đều là con trai do thím đẻ ra, thím ngược đãi khiến nhà Sở Chí Quốc chết đói, sau này thím làm gì còn mặt mũi đề nhìn mặt chú ba nữa.”

Niên Xuân Hoa nghiêm mặt: “Ai ngược đãi bọn họ? Đội trưởng không biết rõ tình hình, nhà họ tự nghèo đói, liên quan gì đến tôi.”

Những kẻ lười biếng cười nhạo, không thèm vạch trần tính toán của Niên Xuân Hoa.

Niên Xuân Hoa nhìn về hướng nhà Sở Chí Quốc, muốn nhổ nước bọt. Lần này bị giáo huấn tư tưởng, Niên Xuân Hoa không dám ghét Lưu Thiêm Tài và Hồng Thuận, mà chỉ dám ghét người nhà Trần Dung Phương, đặc biệt là Sở Phong, đáng đời con nhóc này ở kiếp trước bị người khác hành hạ.

Niên Xuân Hoa nghĩ ngợi rồi nhìn về phía Phúc Đoàn, bà ta mỉm cười và ôm Phúc Đoàn vào lòng, phúc khí của Phúc Đoàn là vô cùng lớn, thứ gì cũng là tốt nhất.