Nhưng cứ đợi tới sau này khi mà gia đình Chí Nghiệp nhận nuôi Phúc Đoàn rồi, chắc chắn những phúc khí này sẽ không còn bên đấy nữa.

Sở Phong ngả đầu vào người Trần Dung Phương.

Cô bé cũng cảm thấy rằng Niên Xuân Hoa rất kỳ lạ. Trong ký ức của nguyên chủ, bà nội chanh chua, chưa bao giờ muốn nhìn mặt con trai cả, ghét đến mức muốn quét từng hạt gạo ra khỏi các vết nứt trên tường của đứa con trai cả.

Bà ta không phải người tốt, trước khi nhận nuôi Phúc Đoàn cũng năm lần bảy lượt từ chối, đợi đến khi thấy được lợi ích mới đồng ý nhận nuôi.

Sau đó, khi thấy được những “phúc khí” mà Phúc Đoàn mang lại, bà nội vỗ đùi nói rằng Phúc Đoàn có vận may rất lớn, bà ta không nỡ để đứa con trai út bỏ tiền, làm om sòm bắt ép đứa con trai cả bỏ tiền chu cấp cho Phúc Đoàn. Cuối cùng, Phúc Đoàn và gia đình đứa con trai út lên như diều gặp gió, gia đình con trai cả bị hút cạn đến tan cửa nát nhà. Thấy thế, Niên Xuân Hoa chỉ bĩu môi và nói rằng ai bảo họ không có phúc.

Một con người như vậy, bây giờ lại có thể nhiệt tình nhận nuôi Phúc Đoàn, điều ấy có bình thường không?

Sở Phong nhìn về phía Niên Xuân Hoa, có lẽ, bởi vì người xuyên việt xuất hiện, thế giới này vì "bảo vệ" phúc khí của nữ chính, nên đã để Niên Xuân Hoa sống lại?

Sự kì lạ của Niên Xuân Hoa, không những Sở Phong phát hiện, mà Lý Tú Cầm cũng phát hiện ra.

Nhưng trong lòng cô ta còn lo lắng hơn, trong nhà cũng không mấy khá giả, ngày nào cô ta cũng phải mệt chết mệt sống kiếm tiền, tại sao giờ mẹ lại bỗng nhiệt tình muốn nuôi một người ngoài cơ chứ?

Nhân lúc các đội trưởng thảo luận về quyền nuôi dưỡng Phúc Đoàn, Lý Tú Cầm khom lưng đổi vị trí với một đội viên, hỏi: “Mẹ, chúng ta làm sao nuôi nổi? Nhà chúng ta còn có hai trai, một gái...”

Niên Xuân Hoa vốn muốn mắng đứa con dâu không hiểu chuyện này, đến phúc khí mà cũng muốn ném ra ngoài ư?

Nhưng nghĩ lại, Lý Tú Cầm là vợ của Chí Nghiệp, nếu cô ta không có đầu óc, không nắm bắt được phúc khí thì sẽ là một tổn thất lớn cho Chí Nghiệp.

Niên Xuân Hoa không biết xấu hổ, ra vẻ dùng giọng điệu của người từng trải để dạy đời: “Cô biết con khỉ gì? Phúc Đoàn nhà mình không phải là một em bé thông thường, là một em bé có phúc! Nó bước vào nhà cô, là mang phúc khí đến cho nhà cô!”

Sở Phong tai thính mắt tinh, nghe những lời Niên Xuân Hoa nói thì muốn bật cười, quả nhiên Niên Xuân Hoa là người trùng sinh.

Niên Xuân Hoa hạ giọng, nói một cách bí hiểm: “Cô nghĩ xem, đầu mùa đông khi Phúc Đoàn được gửi đến xã chúng ta, nếu đổi lại là một đứa bé bình thường, nó đã sớm chết lạnh rồi. Nhưng Phúc Đoàn lại không hề bị ảnh hưởng gì, tất cả là nhờ phúc khí lớn của Phúc Đoàn đó.”

Không phải là do đội trưởng đã phát hiện kịp thời sao? Lý Tú Cầm nghĩ trong lòng, nhưng cô ta cũng không dám phản bác lại Niên Xuân Hoa.

Niên Xuân Hoa lại nói: “Cô nhìn tướng mạo của Phúc Đoàn mà xem, trắng trẻo mềm mại, nụ cười ngây ngô, nhìn là biết đây là tướng mạo có phúc, nhìn đi, đây không phải là tướng mạo được nuôi dưỡng trong đội sản xuất, hơn nữa, hôm nay Trần Dung Phương cũng không cần nó, đúng lúc hôm nay tôi muốn nuôi nó, Phúc Đoàn không hề chịu lấy một ngày khổ cực, đây không phải là phúc khí lớn sao?”

Cho dù giọng nói của Niên Xuân Hoa có nhỏ đến đâu, một số đội viên ở gần đó cũng có thể mơ hồ nghe thấy được.