Hồng Thuận hỏi Lưu Thiêm Tài: “Sao rồi?”

Lưu Thiêm Tài bình tĩnh đáp: “Không có cái gì hết, trong vại gạo chỉ còn sót lại một ít gạo, còn không đủ cho một người ăn, ngoài ra lương thực dự trữ cũng không còn, trên bếp nhà họ có chút lá cây, phỏng chừng đã đói mấy ngày nay rồi.”

Thời đại này không còn như lúc trước, mặc dù phần lớn ăn không đủ no, nhưng sẽ không bao giờ xảy ra chuyện có người chết đói. Nhà Sở Chí Quốc bệnh liền một lúc ba người, thực sự rất khó khăn.

Niên Xuân Hoa nghe vậy, vươn cổ nói: “Có phải là cố ý giấu đi không, lần trước tôi tới…”

Lưu Thiêm Tài cố nén cơn giận: “Lúc chúng tôi đến, trong nhà chỉ có một mình Sở Chí Quốc đang bị gãy chân, sao anh ấy có thể giấu được? Rốt cuộc bà muốn làm cái gì? Nhất định phải quy tội ngược đãi lên đầu con dâu bà thì mới hài lòng sao? Bà xem Phúc Đoàn đi, xem xem rõ ràng là con bé khỏe mạnh hơn hẳn Sở Thâm và Sở Phong!”

Lý do anh ấy tức giận như vậy là vì anh ấy có cảm giác hổ thẹn áy náy, sao có một số đội viên anh ấy quản lý đang sống khổ như thế này mà anh ấy lại không biết.

Niên Xuân Hoa là một người đàn bà chanh chua không nói đạo lý, nhưng đội trưởng vừa nổi giận, bà ta vẫnsợ hãi, rụt cổ lại và lẩm bẩm: “Hai đứa nhãi con xui xẻo đó không có phúc, Phúc Đoàn có phúc khí nên mới tránh được bệnh tật.”

Sở Phong nghe thấy những lời này, không có phúc sao?

Sức khỏe Sở Phong và Sở Thâm không tốt là vì năm nào Niên Xuân Hoa cũng lấy danh nghĩa báo hiếu rồi lấy đi hơn một nửa lương thực của nhà họ. Hai đứa trẻ từ nhỏ đã chịu cảnh nghèo đói, bệnh tật, dinh dưỡng không đủ, sao cơ thể có thể khỏe mạnh được?

Về sau gia đình Sở Phong càng ngày càng nghèo, chẳng phải cũng là vì Niên Xuân Hoa hút máu họ để đi trợ cấp cho Phúc Đoàn sao? Bà ta càng giày xéo họ, cuộc sống của họ càng ngày càng khổ, cuối cùng lại biến thành những thứ sinh ra không có phúc từ chính miệng của bà ta.

Không thể để Niên Xuân Hoa cắn xé gia đình Sở Phong được nữa, phải tìm cách đưa chuyện này ra ánh sáng.

Thời điểm hiện tại chính là một cơ hội tốt.

Sở Phong quyết tâm, dùng giọng điệu của trẻ con nói: “Bà nội, cháu với anh cháu không cố ý mắc bệnh đâu, chỉ là mỗi năm bà đều lấy đi lương thực của nhà cháu, năm nay bà lại nói sợ nhà cháu nuôi Phúc Đoàn, không thể trợ cấp đủ tiền dưỡng lão cho bà, nên bà đã lấy đi trước hơn một nửa lương thực của nhà cháu, chúng cháu không có cái ăn nên mới đói rồi sinh thành bệnh. Phúc Đoàn đến sau, nếu mà hàng năm em ấy cũng bị bỏ đói như vậy thì cơ thể cũng sẽ không khỏe mạnh như thế này.”

“Bà nội không được mắng chúng cháu nữa.” Giọng nói của Sở Phong lọt vào tai của những thành viên đội đang đứng gần đó một cách rõ ràng.

“Bà nội, chúng cháu đói quá.”

Cô bé vừa nói xong, sắc mặt Niên Xuân Hoa liền tối sầm lại.

Đúng là xui xẻo, Trần Dung Phương và Sở Chí Quốc có thói quen giao khẩu phần lương thực mỗi năm, bọn nó còn chưa nói chuyện này ra, ngược lại là con nhóc này làm lộ ra trước.

Nếu như là bình thường, bà ta là người già, lấy lương thực từ chỗ con trai sẽ không có ai nói năng gì cả, nhưng hiện tại cả nhà Sở Chí Quốc đang chết đói, việc này đã làm ầm đến chỗ đội sản xuất rồi.

Lưu Thiêm Tài trầm mặt nhìn Niên Xuân Hoa: "Những lời con bé nói đều là sự thật?"