Lâm Dư Dư uống thuốc, miệng đắng nghắt, trong lòng lại nhớ tới một số chuyện. Trước mạt thế cô đang là sinh viên năm hai, chuyên ngành chính là y học, bởi vì lúc mẹ sinh cô ra đã gần năm mươi nên sau khi sinh thân thể rất yếu, từ nhỏ cô đã lập chí muốn làm bác sĩ, tương lai có thể chăm sóc mẹ thật tốt, cho nên mặc dù cô mới học năm hai nhưng ở nông thôn thời này hẳn cũng coi là hiếm có rồi.

Lâm Dư Dư không bài xích việc lao động, tự làm tự hưởng, cuộc sống sinh hoạt kiểu này rất tốt. Nhưng vấn đề là, thân thể này thật sự quá mức yếu ớt, làm mãi cũng không được bao nhiêu lương thực, chuyện ấm no của bản thân cũng lo không xong, đã vậy nguyên chủ còn ngốc nghếch đi giúp Lâm Yến, chút đồ Lâm Yến cho thì bôi bổ kiểu gì?

Cho nên, Lâm Dư Dư nghĩ người ở thời đại này vô cùng cần bác sĩ và cực kì tôn kính bác sĩ.

Cô hồi tưởng lại những gì nguyên chủ đã trải qua, nguyên chủ trâm mặc ít nói, ngoại trừ lúc làm việc nhà ra thì ngày thường người Lâm gia đều không quan tâm đến cô ấy, cô ấy thường tận dụng thời gian rảnh để làm chút việc riêng, tỷ như học chút kiến thức y học, cái này người Lâm gia không biết cũng là bình thường. Dù có điều tra Lâm Dư Dư cũng không lo lắng, nơi như thôn Phạm gia giao thông còn không thuận tiện nói gì đến thông tin? Chẳng lẽ Đại đội trưởng còn về tận quê nguyên chủ để điều tra xem cô có hiểu y thuật không?

"Dư Dư, cậu tỉnh rồi à? Thân thể thế nào rồi?" Giọng Lâm Yến từ phía sau truyền đến. Đại khái là ngủ no giấc rồi, cơn đau bụng kinh thuyên giảm, thấy Lâm Dư Dư tỉnh lại cô thật sự rất vui. Trong nhóm thanh niên trí thức, cô thân với Lâm Dư Dư nhất.

Lâm Dư Dư đương nhiên không biết suy nghĩ của cô ta, cô dựa theo tính cách của nguyên chủ mà tỏ ý xin lỗi: "Thực xin lỗi Lâm Yến, là tớ không tốt, tớ đang giặt quần áo cho cậu tự nhiên bị bệnh rồi ngã xuống nước, quần áo của cậu tớ vẫn chưa giặt xong nữa."

Giọng Lâm Dư Dư rất nhẹ, rất dịu dàng, một là do tuổi còn nhỏ, mới mười sáu, giọng tương đối trong trẻo, hai là do cô hướng nội, lúc nói cũng nhẹ giọng hơn, người khác nghe sẽ cảm thấy rất nhẹ nhàng, thậm chí hơi nhu nhược.

Lâm Yấn thật ra cũng không nghĩ nhiều, cô thấy mình rất hiều Lâm Dư Dư, lập tức nói: "Không sao đâu, chuyện này phải trách tớ, nếu không phải vì giúp tớ giặt quần áo thì cậu cũng sẽ không ngã xuống nước, quần áo đã lấy về rồi, lát tớ đi giặt là được, giờ bụng cũng không đau nữa."

Lâm Dư Dư cười cười: "Lâm Yến, cậu tốt thật đấy, vậy lát nữa cậu giúp tớ giặt quần áo được không? Quần áo lúc tớ rớt xuống nước bị ướt rồi, cân mang đi giặt, đợi hai ngày nữa tớ khỏe rồi lại giúp cậu giặt."

Lâm Yến ngây ngẩn cả người, cô còn chưa kịp phản ứng lại. Cô nhìn Lâm Dư Dư, chỉ thấy Lâm Dư Dư mỉm cười nhìn mình, bởi vì bị bệnh mà sắc mặt tái nhợt, có chút giống trước kia, lại có chút không giống.

Lâm Yấn vội vàng lấy lại tinh thần: "Được, tớ đang rảnh, tớ giúp cậu giặt trước."

Lâm Dư Dư: "Lâm Yến cố lên, cậu tốt nhất."

Lâm Yến hơi hoảng hốt, những lời này... Sao lại quen tai như vậy. Chờ lúc cô xách quần áo ra ngoài mới nhớ ra, đây chẳng phải những lời cô hay nói với Lâm Dư Dư sao? Lúc Lâm Dư Dư giúp cô nấu cơm, lúc cô ấy làm việc hộ cô, cô đã nói với cô ấy như vậy.

Lâm Dư Dư thật ra không phải cố ý để Lâm Yến giặt quần áo, hiện tại cơ thể thật sự không khỏe, đã không khỏe rồi, mà quần áo để qua đêm cũng không tốt lắm, nguyên chủ có thể giúp Lâm Yến làm việc, giúp Lâm Yến giặt quần áo, Lâm Yến cũng có thể giúp cô nhỉ?

Hơn nữa, cô cũng không muốn trở mặt với Lâm Yến, Lâm Yến có thể bảo vệ cô lúc Phạm Quốc Đống muốn chiếm tiện nghi của cô, chứng minh Lâm Yến đối xử với cô vẫn khá tốt, người tốt với mình Lâm Dư Dư đều sẽ cảm kích. Hoặc là nói, hiện giờ cô trở thành nguyên chủ, người tốt với nguyên chủ cô sẽ biết ơn.

Gì?

Lâm Dư Dư mở to hai mắt, vừa rồi cô không để ý đến cơ thể lắm, giờ đột nhiên phát hiện, đời trước cô thức tỉnh dị năng hệ thực vật, dị năng vậy mà cũng xuyên theo đến cơ thể này.