Thanh niên lái xe bò nói: "Vậy thì mau lên, lên xe đi."

"Tôi cũng đi... Tôi cũng phải đi. "

"Đúng đúng đúng, con trai tôi cũng đi."

Lúc này, phía sau đám người, có một người nam nhân trẻ tuổi cùng với một người phụ nữ trung niên, nam nhân trẻ tuổi này chính là người đã cứu Lâm Du Du, tên là Phạm Quốc Đồng, mà người phụ nữ trung niên bên cạnh chính là mẹ của Phạm Quốc Đồng, Tiền Cúc Phân.

Thanh niên lái xe bò nói: "Phạm Quốc Đồng, cậu đi làm gì? Cậu không cần quấy rối."

Phạm Quốc Đồng: "Đó là vợ của tôi, tại sao tôi không được đi?"

Mấy người thím bên cạnh nghe vậy, không nhịn được nói: "Phạm Quốc Đồng, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy, ngươi ta là thanh niên trí thức tại sao lại trở thành vợ cậu rồi?" Mọi người đều biết Lâm Dư Dư là thanh niên trí thức, mới đến nông thôn hai tháng, cô chăm chỉ còn có thể chịu khổ, người trong thôm đều có ấn tượng rất tốt với cô, không giống mấy thanh niên trí thức mới tới, luôn tìm cớ để lười biếng. Ví dụ như thanh niên trí thức Lâm Yến kia, việc gì cũng bảo thanh niên trí thức Lâm Dư Dư làm, mọi người đều nhìn thấy, nhưng thanh niên Lâm Dư Dư cũng không nói, bọn họ làm sao dám nói?

Lúc này, thấy Phạm Quốc Đồng muốn phá hỏng thanh danh của thanh niên trí thức Lâm Dữ Dữ, bà thấy, tự nhiên sẽ nói mấy câu.

Phạm Quốc Đồng bất mãn kháng nghị: "Tại sao thanh niên trí thức Lâm Dữ Dữ không phải vợ của tôi? Cô ấy rơi vào trong nước là do tôi cứu, thân thể của cô ấy đều bị tôi sờ qua, là một nam đồng chí, tôi đương nhiên muốn phụ trách cưới cô ấy vào cửa, cho nên cô ấy tại sao lại không phải vợ của tôi?" Tiền Cúc Phân: "Đúng vậy, trời lạnh như vậy mà con trai tôi vẫn nhảy cuống cứu cô ấy, dù cô ấy bị huỷ hoại trong sách cũng đồng ý cưới vào cửa, cô ta nên cảm thấy cảm kích. Bằng không cô nương đã bị mất đi trong sạch ai muốn? Nhà bà muốn sao? Hay nhà bà muốn?"

Nhìn bộ dáng đanh đá của Tiền Cúc Phân nói phun cả nước miếng ra, vị thím kia liền lùi lại vài bước, liền sợ nước miếng của bà ta phun đến chỗ mình.

Nhóm phụ nữ ở đây nghe được lời đó, cũng không nói được gì, tuy họ cảm thấy hành động của Tiền Cúc Phân cùng Phạm Quốc Đồng rất quá đáng, nhưng bọn họ đều phải thừa nhận, Lâm Dữ Dữ là do Phạm Quốc Đồng cứu, lúc đó mọi người đều thấy, thân thể của cô bị Phạm Quốc Đồng ôm.

Hiện tại là năm 70, tư tưởng của mọi người đã tiến bộ hơn so với mấy năm trước, nhưng cũng chỉ tiến bộ hơn một chút, đối với mấy chuyện như vậy, mọi người vẫn có chút bảo thủ, nếu đã không còn trong sạch, liền phải kết hôn với người này. Mặc kệ xuất phát từ hành động gì, nếu Lâm Dư Dư không gả cho Phạm Quốc Đồng, sau nay có người đàn ông nào muốn? Chuyện này không phải nói với người khác, là vợ của mình đã bị Phạm Quốc Đồng ôm rồi sao?

Thanh niên trí thức Trần Hà nói: "Hiện tại không phải lúc để cãi nhau, hiện tại mau đưa Lâm Dư Dư đến chỗ của bác sĩ."

Lâm Yến: "Các người đủ rồi, Dư Dư còn hôn mê, các người đều không có quyền quyết định chuyện của cô ấy."

Trân Hà: "Đúng vậy, chúng ta trước tiên đưa Lâm Dư Dư đi khám bệnh, những người khác không cần đi theo, buổi chiều còn phải bắt đầu làm việc, chỉ cần tôi với Lâm Yến đi là được rồi."

Phạm Quốc Đồng mặc kệ lời mọi người nói, cũng muốn đi theo, mọi người không muốn chậm trễ Lâm Dư Dư khán bệnh, không có cách nào, liền phải đưa anh ta theo. Tiền Cúc Phân còn tiếc công điểm buổi chiều, cho nên không đi.

Đấn đại đội cách vách chỉ mất thời gian hai mươi phút, bác sĩ tuy rằng không có y thuật cao, nhưng ở niên đại này, đại đội có bác sĩ đã rất tốt rồi, huống chi dù bác sĩ không có y thuật cao cũng có thể xem được những bệnh nhẹ.

Vừa đến đội sản xuất cách vách, Phạm Quốc Đồng liền lớ tiếng nói: "Bác sĩ đâu? Mau đến khám cho vợ của tôi, vợ tôi bị rơi xuống nước."

Bác sĩ chạy từ trong phòng ra: "Đừng nhúc nhích, cứ để cô ấy ở trên xe bò, tôi đến nhìn xem." bác sĩ cũng tấy cẩn thận, nếu ôm người này vào phòng khám, xảy ra chuyện liền khó nói, nếu đối phương nằm trên xe bò, nếu có chuyện xảy ra, người chưa vào cửa, ý nghĩa sẽ khác.

Trân Hà: "Mau, ngài mau chạy tới nhanh nhìn xem, cảm ơn ngài."