Từ xưa có câu nói, người từng đi qua âm tào địa phủ sẽ mở mang rất nhiều thứ, Lâm Dư Dư lúc ấy thiếu chút nữa đã chết đuối, tỉnh lại liền thay đổi không ít, chẳng phải chính là đạo lý này sao?

Vậy cũng khá tốt. Người trẻ tuổi là phải có chí hướng như vậy.

Đại đội trưởng cảm khái, nếu giờ ông được trẻ lại phỏng chừng sẽ không lấy bà nương* bên cạnh làm vợ đâu, bà ấy cay độc quá, ông quản không nổi.

*Cách gọi người phụ nữ đã có chồng hoặc dùng gọi vợ

Dù sao thì đại đội trưởng cũng chỉ có thể mơ mộng một cách mù quáng vậy thôi.

Đại đội trưởng: "Thế chuyện thứ ba là gì?"

Lâm Dư Dư: "Tôi muốn làm bác sĩ của đại đội mình."

Đại đội trưởng sửng sốt: "Cô... Cô nói cái gì?" Không nói thì thôi, ông dùng lý trí phân tích thử lại thấy Lâm Dư Dư không lấy tính mạng của Lý Thu Hồng ra đùa cợt được, vậy chứng tỏ Lâm Dư Dư thật sự hiểu về dược liệu. Cho nên, ông cũng bắt đầu động lòng với cái ý tưởng này rồi. Ở thời này, một đại đội có bác sĩ là chuyện quan trọng cỡ nào chứ, không chỉ có lợi cho thôn dân mà các đại đội sản xuất khác cũng sẽ nhìn họ bằng con mắt khác.

Giống như hiện giờ, đại đội bọn họ không có bác sĩ bị thương, bị bệnh đều phải chạy sang đại đội cách vách, cũng bởi vậy, địa vị của bọn họ cũng sẽ thấp hơn bên đó một chút, nếu không khách khí với đại đội bên đó, người ta không cho vào thì làm sao mời được bác sĩ, việc trị liệu cũng bị chậm trễ.

Bởi vậy nên đại đội trưởng cũng có dã tâm, ông cũng muốn có bác sĩ.

Nhưng mà, không phải Lâm Dư Dư vừa nói mình hiểu dược liệu thì đại đội trưởng liền cho cô làm bác sĩ. Đại đội trưởng: "Chuyện này để xem tình trạng của Lý Thu Hồng rồi lại nói, nếu cô hiểu dược liệu, thấy mình làm được thì lên trung tâm y tế tìm bác sĩ kiểm tra năng lực, đi theo người ta, làm cái gì mà... Cái gì mà thực tập... Đúng rồi, gọi là thực tập, đi thực tập một chút, nếu các bác sĩ bên trung tâm y tế công nhận thì tôi cho cô làm bác sĩ."

Lâm Dư Dư vừa nghe lại càng xem trọng đại đội trưởng thêm vài phần, cô thấy vị đại đội trưởng cực kỳ sáng suốt, không hề bị mấy lời đồn đại làm ảnh hưởng, để các bác sĩ của trung tâm y tế trên trấn kiểm chứng, đảm bảo năng lực của cô, đồng thời, lúc khám chữa bệnh xảy ra sự cố gì thì đại đội trưởng cũng không bị chỉ trích, không phải chịu trách nhiệm, dù gì cô cũng là bác sĩ được các bác sĩ trên trấn chứng nhận. Đúng là trí tuệ của người dày dạn kinh nghiệm.

Lâm Dư Dư thấy mình còn phải học tập đối phương, ở chỗ này phải nhìn nhiều, nghe nhiều, học nhiều.

Vợ đại đội trưởng vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện, tới nhà Lý Thu Hồng mới lên tiếng: "Cô Thu Hồng có nhà không?"

Lý Thu Hồng: "Có, là nhà đại đội trưởng à?" Bà vừa đáp vừa chống gậy đi ra.

Lâm Dư Dư: "Thím, thím xuống giường được rồi à? Sức khỏe thím thế nào rồi? Cũng không nên miễn cưỡng, người bệnh kiêng kị nhất là miễn cưỡng bản thân."

Lý Thu Hồng: "Không có không có, hôm nay thật sự là cảm thấy khá hơn nhiều, trước kia cứ cảm thấy cả người chẳng có tí sức nào, hôm nay bắt đầu thấy có sức lực rồi nên mới đi lại một chút. Thanh niên trí thức Lâm à, chuyện này thật sự rất cám ơn cô, nếu không có cô, tôi... Đang nói, lại nhìn về phía hai vợ chồng đại đội trưởng, Đại đội trưởng, sao hai người lại tới đây?"

Đại đội trưởng nghe hai người nói chuyện cũng thu được ít thông tin.

Dân quê sẽ không vô duyên vô cớ xin nghỉ, công điểm chính là lương thực và tiên, mấy thứ này là mạng của dân quê như họ. Lý Thu Hồng một tháng liên không đi làm, vợ đại đội trưởng hồi trước đã từng đến thăm, không chỉ có vợ đại đội trưởng mà mấy người có quan hệ tốt với Lý Thu Hồng đều từng tới thăm, thật sự là sinh bệnh. Nhưng họ cũng nghĩ như Lý Thu Hồng, bệnh vặt không cần quá coi trọng, nghỉ ngơi vài hôm là khỏi. Ai mà ngờ, nghỉ liền một tháng vẫn chưa đỡ, nhưng Lý Thu Hồng không đi khám, người khác cũng không có cách nào, người cân khám, người cần trả tiên là Lý Thu Hồng, mạng cũng là của Lý Thu Hồng.