Lâm Dư Dư lấy hai cây nhân sâm dại lớn nhất, bên cạnh chúng còn ba cây nhỏ thì cô không động đến. Dựa theo suy đoán của cô, cây nhân sâm dại nhỏ chắc là mọc lên từ hạt giống của cây to rơi xuống. Dù sao thì nơi này vừa hiểm trở vừa khó tìm, người bình thường khó mà phát hiện ra được, nếu bị phát hiện ra thì mấy cây nhân sâm dại này sớm đã bị đào ra hết rồi.

Lâm Dư Dư không biết nhân sâm dại ở đây có giá trị là bao nhiêu, hai cây nhân sâm dại, một cây ba mươi năm, một cây hai mươi năm. Cô không có vải để bọc nhân sâm dại nên trực tiếp nhét luôn trong áo, sau đó lại đi hái ít quả dại. Quả dại là quả mơ trông khá giống quả thảo mai, có điều nhỏ hơn rất nhiều, đại khái chỉ bằng nửa ngón tay cái của cô, vị chua chua ngọt ngọt.

Hái xong, thấy không còn gì nữa, Lâm Dư Dư liền trở về.

Giờ làm việc ở thôn Phạm gia chia theo ba quý, hai quý xuân thu thì buổi sáng từ 8 giờ đến 12 giờ, buổi chiều từ 2 giờ đến 6 giờ; sang mùa hạ buổi sáng vẫn không đổi, buổi chiều từ 2 giờ 30 phút đến 6 giờ 30 phút; sáng mùa đông cũng tương tự, buổi chiều đổi thành từ 1 giờ đến 5 giờ.

Hiện tại là tháng tư, ba tháng ba, tư, năm là mùa xuân, tan tầm lúc 6 giờ.

Lúc Lâm Dư Dư trở về cũng là lúc tan tâm, mọi người đã lục tục trở lại, Trần Hà đang nấu cơm, Lâm Yến nhóm lửa, những người khác vừa tan ca liền tới hỏi thăm Lâm Dư Dư, nghe Trần Hà nói Lâm Dư Dư lên núi hái rau dại mọi người còn rất cảm động, nguyên chủ là người thành thật, để lại cho mọi người ấn tượng rất tốt, ai cũng thấy cô rất cần cù, nỗ lực, làm tròn bổn phận.

Hiện tại nhìn thấy Lâm Dư Dư xách theo một rổ rau dại trở về, mọi người đều sôi nổi chào hỏi.

"Dư Dư, cơ thể thấy thế nào rồi?"

"Sức khỏe cô không tốt thì cứ nghỉ ngơi đi, đừng lên núi." "Đúng đó, giữ sức khỏe là quan trọng nhất."

Lâm Dư Dư thẹn thùng cười: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi nghĩ mọi người làm việc vất vả nên muốn hái ít rau dại vê, hôm nay vận khí tốt, tôi còn hái được ít quả dại nữa, tôi đã ăn thử mấy quả, chua chua ngọt ngọt, ăn cũng không tệ." Nếu là trước đây, Lâm Dư Dư khẳng định sẽ không nói ra những lời này, cô kiệm lời, sẽ chỉ nói cảm ơn chứ không nói mấy lời như "mọi người vất vả rồi" gì đó.

Lúc này, Lâm Yến nghe được giọng Lâm Dư Dư nên cũng ra ngoài: "Dư Dư, cậu về rồi hả?"

Lâm Dư Dư thấy thế thì đưa rổ rau cho cô ấy: "Yến Tử, cậu xem này, tớ hái được một rổ rau dại, còn có quả dại nữa."

Lâm Yến thấy có rất nhiều rau trong rổ, quả dại cũng không ít. Cô chưa ăn loại quả này bao giờ nên không biết hương vị thế nào, nhịn không được tò mò hỏi: "Cái này có thể ăn sao?"

Một thanh niên trí thức xuống nông thôn đã lâu nói nói: "Quả này gọi là quả mơ, hương vị cũng được lắm, chua chua ngọt ngọt, ở nông thôn cũng không có quả gì ăn, cho nên mỗi khi đến mùa, bọn nhỏ đều thích đi hái quả này về ăn. Nhưng mà đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiêu mơ vậy đấy, Dư Dư giỏi thật nha, hái được bao nhiêu mơ luôn."

Lâm Dư Dư cười cười: "Yến Tử, cậu mang vào rửa rồi chia cho mọi người đi, nãy tớ đi hái rau dại vã hết cả mồ hôi, phải đi tắm cái đã, hơn nữa, hôm nay từ lúc rơi xuống nước cũng chưa tắm rửa gì."

Lâm Yến: "Được thôi, cậu đi tắm trước đi, chị Trần đun nước nóng rồi đó."

Nếu là ngày thường nhất định sẽ nhường cho người vừa tan làm về tắm trước, nhưng hôm nay Lâm Dư Dư vừa ngã xuống nước, lại còn hái bao nhiêu rau dại và cả quả mơ về, mỗi người cũng được chia hơn hai mươi quả nên mọi người không ai có ý kiến gì về việc cô tắm trước.

Ngay cả Trần Kiều bình thường không ưa Lâm Yến cũng không nói gì. Cô ta ngứa mắt Lâm Yến cái gì cũng sai Lâm Dư Dư làm, nhưng đối với người chịu thương chịu khó như Lâm Dư Dư thì không có ý gì.

Lâm Dư Dư xách nước ấm vào phòng để lau người, trên thực tế là đi giấu hai cây nhân sâm dại. Lâm Dư Dư lau người rất nhanh, chưa đến năm phút đã xong, đợi cô ra ngoài mọi người liền bắt đầu ăn cơm.