Lúa trong ruộng vừa mới xanh trở lại thì bị ngập trong mưa to.

Thẩm Phụng nhanh chóng dẫn công nhân viên chức nông trường và thanh niên tri thức đi cứu lúa.

Anh vừa ôm lúa, kéo hai đùi đầy bùn, ướt đẫm ra khỏi ruộng thì lại có hai thanh niên trí thức bộ thông tin chạy tới vây quanh, có chuyện cần báo cáo.

"Đại đội trưởng, phía nhà ga gọi điện tới--"

Mưa to bên tai nghe không rõ.

Thẩm Phụng lau nước mưa trên mặt, đáp: "Nói lớn một chút."

Thanh niên tri thức kia gào vào tai anh: "Phía nhà ga gọi điện tới, báo có một đoàn tàu chạy từ phương Bắc tới, trễ hai tiếng còn chưa tới ga, chắc là đã gặp tai nạn trên đường.

Bên này chúng ta là gần nhất, bộ phận hiện trường bên kia báo anh dẫn người qua kiểm tra một chút!"

Thẩm Phụng giơ tay chỉ về phía trước: "Đi."

Thanh niên kia vừa đi vừa nói chuyện: "Phía nhà ga nói là gần tới trấn Vân Cảnh chúng ta có một đoạn đường vô cùng nguy hiểm, không may có thể gặp lũ quét, khiến cho đất trên núi lở xuống."

"Trên xe có hơn ngàn người đấy!"

Thẩm Phụng gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Mưa to, tạt ngang trên mặt, mấy người cũng không mở được mắt, vất vả lắm mới tới được sân của đại đội.

Vào phòng mới nhìn thấy bên ngoài đang mưa to, bên trong cũng đang mưa nhỏ, có người vội vàng tìm chậu hứng nước xung quanh.

Chính trị viên đại đội là lão Trương đang đứng trong vũng bùn gọi điện thoại.

Lão Trương thấy Thẩm Phụng trở về liền ngắt điện thoại, chào đón: "Ký túc xá thanh niên bị sập một mảnh rồi.

Tôi phải dẫn người nhanh chóng qua sửa gấp.

Cậu thì sao? Cậu đi phía nhà ga nhé? Vậy phải gọi điện thoại cho bộ phận hiện trưởng mượn xe chở lương thực tới mới được.

Để tôi đi tập hợp người cho cậu đã nhé?"

Thẩm Phụng gật đầu vâng dạ, tránh nước mưa nhỏ xuống từ mái nhà, đưa tay ra lấy điện thoại.

Trước khi lão Trương đi, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, ghé lỗ tai nói với anh: "Đúng rồi.

Chị dâu cậu mang Đại Hoa và Tiểu Hổ Tử cùng đi chuyến tàu kia.

Nếu cậu đi mà gặp được thì mang bọn họ về nhé."

"Vâng."

Thẩm Phụng nói xong, liền đặt điện thoại đang léo xéo lên tai.