Triệu Uyển Hương nhìn về phía hai hai đứa trẻ một trai một gái đối diện, hai đứa nhỏ còn đang nức nở, hai tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, đầu vai nhỏ co rút.

Diễn rất tốt nhưng dù gì cũng là con nít, là con nít thì luôn tò mò.

Sau một chốc, hai đứa nhỏ nhìn xuyên qua kẽ tay, dùng đôi mắt tròn vo nhìn Triệu Uyển Hương.

Dễ thương quá.

Triệu Uyển Hương không khỏi nở nụ cười.

Cô mở túi xách lấy ra hai cái bánh mì nhỏ kiểu Pháp đã tháo vỏ, lần lượt đưa cho hai đứa trẻ.

Cũng hạ giọng lặng lẽ nói: "Vừa rồi cám ơn các con và mẹ các con nhé, nếu không đồ đạc của chị sẽ bị trộm mất.

Ban đầu hai đứa trẻ chỉ dám nhìn, sau đó mùi thơm bánh mì toả ra khiến chúng nuốt nước miếng.

Sau khi nghe cô nói vậy, đứa bé gái lớn hơn ôm đầu cậu bé thì thầm vài câu, rồi mới nhận lấy bánh mì nhỏ, chớp mắt nói: "Cảm ơn dì.

Dì à?

“……” Triệu Uyển Hương buồn cười.

Nhìn hai đứa nhỏ thử cắn một miếng rồi bắt đầu ăn ngốn nghiến, cô vội nói: "Ăn chậm một chút, cẩn thận kẻo nghẹn, dì vẫn còn này.

Đôi mắt hai đứa nhỏ lấp lánh.

Triệu Uyển Hương không ngờ mình ngủ đến tối, bụng đang rất đói.

Liền lấy ra đồ hộp hoàng đào chia cho đám nhỏ, thêm hai cái bánh bao lạnh, cuối cùng lại thêm hai chiếc bánh mì nhỏ.

Lúc cậu bé còn đang ăn, cô bé đã lén giấu túi mì nhỏ đi.

Chờ chị gái kia trở về, cô bé nhanh chóng đưa bánh mì nhỏ lên miệng người phụ nữ nói: "Mẹ, mẹ mau nếm thử đi, ăn ngon lắm.

Dì vừa mới cho chúng con, dì còn cho chúng con ăn bánh bao và đồ hộp hoàng đào, đều rất ngon ạ!"

Chị gái vừa nhìn thứ kia liền biến rất hiếm, nhỏ xíu nhưng lại ngọt ngọt thơm thơm.

Hai đứa trẻ tham ăn nhà cô không chỉ ăn đồ của người ta còn được ăn đồ ngon như vậy.

Lúc cô nhìn về phía Triệu Uyển Hương thì vô cùng thẹn thùng: “Em gái, bọn trẻ ăn tối rồi.

Đồ ngon như vậy em cứ giữ lại mà dùng, đừng cho chúng nữa.

Triệu Uyển Hương khoát tay tỏ vẻ không sao.

Đúng lúc này, lối vào phía trước toa xe có mấy nhân viên tàu mặc đồng phục màu xanh đậm, trước ngực có cài hoa, bọn họ hô: "Đừng ngủ, đừng ngủ, lấy vé ra đi, kiểm vé, kiểm vé…"