Thuận tiện còn rửa mặt, lúc này nhìn cả hai đã sạch sẽ hơn nhiều rồi.

Bởi vì thời tiết nóng nực, Cố Tử Ý đã đóng cửa viện lại, đặt bàn ăn vào một chỗ thoáng mát trong nhà bếp.

Nơi mà Cố Tử Ý xuyên qua thuộc về phương Nam, ở đây không có loại giường vừa có thể dùng để ngủ, mà cũng có thể dùng làm giường ăn cơm.

Ăn cơm cũng ăn ở trên bàn cơm.

Nhìn thấy Cố Tử Ý bưng lấy một mâm xương sốt tương rất lớn đi ra, nước bọt của hai đứa bé đã nhanh chóng chảy xuống rồi, trong nháy mắt ánh mắt cũng tập trung nhìn chăm chú vào đó.

Hai đứa bé giống như muốn nhìn thử xem đến cùng thì cái thứ đen sì này có ngon hay không.

Cố Tử Ý đặt món ăn xuống, múc cho mỗi đứa nửa bát cháo, lại gắp miếng xương sốt tương có khá nhiều thịt cho vào trong chén của hai đứa.

“Ăn đi! Đều là thịt đó!” Cố Tử Ý sợ hai đứa tưởng rằng đều là xương, nên đã cố ý nói một lần.

Hai đứa bé nghe xong, mắt chúng đều sáng lên, nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ mà cầm miếng xương lên, cắn thử một cái.

Trong nháy mắt đã không nói ra lời.

Chúng chỉ lo vùi đầu mà ăn, trên bàn cơm lập tức chỉ vang lên tiếng hì hục ăn cơm.

Còn có tiếng húp cháo.

Hai đứa ăn một bữa cơm đến khi bụng đã căng tròn, cực kỳ thỏa mãn.

Ăn xong, lại cầm lấy chén đũa, đi đến cạnh giếng trong sân, rửa sạch chén.

Lúc này, trời cũng đã tối xuống.

Thời này, ở nông thôn đại đa số còn chưa có điện, đều dùng đèn dầu.

Ánh đèn mờ ảo làm cho Cố Tử Ý đã quen với ánh đèn sáng như ban ngày trở nên không quen lắm.

Hơn nữa, lại vừa mới xuyên đến nên có rất nhiều thứ cô chưa biết rõ.

Cố Tử Ý rửa mặt cho hai đứa bé xong thì lên giường đi ngủ.

Hai bảo bối rất thích mẹ dịu dàng, ấm áp của hôm nay, buổi tối lúc đi ngủ, hai đứa còn ôm chặt lấy Cố Tử Ý.

Không lâu sau đó, bên cạnh đã truyền đến tiếng hít thở đều đều của hai đứa bé.

Lúc này, Cố Tử Ý mới có thời gian suy nghĩ lại thật kỹ về chuyện xuyên việt này.

Lúc này, tiếng ve, tiếng ếch kêu bên ngoài cửa sổ mới khiến Cố Tử Ý nằm trên giường có cảm giác chân thật rằng bản thân mình đã tồn tại trong thời đại này.

Cô đã xuyên đến thời đại này, chính là vào những năm 1970, trước khi cải cách mở cửa, mà hiện tại đang là năm 1975.

Nguyên chủ tên là Cố Tri Ý, là người trong thôn Cố gia, trấn Hòa Bình, huyện Phong, thành phố Triều, bốn năm trước đã gả đến nhà bí thư Lâm Bình Sinh thôn Phúc Lâm, cách đó hơn mười dặm.

Nguyên chủ gả cho Lâm Quân Trạch, con trai nhỏ của nhà bí thư.

Lâm Quân Trạch mười mấy tuổi đã đi bộ đội, và đã tham gia vào quân ngũ được tám năm rồi.

Lâm Quân Trạch đứng hàng thứ tư trong nhà, trên anh có một người chị, ba anh trai, phía dưới còn có một em gái.

Ngoại trừ một người em gái này còn chưa lập gia đình, thì những anh em khác đều đã kết hôn.

Bởi vì là người có tiền đồ nhất trong nhà nên cũng được thiên vị mà yêu thương nhất.

Cố Tri Ý cũng được xem như một mỹ nhân có tiếng khắp nơi trong thôn Cố gia, còn chưa đầy mười tám tuổi, cửa nhà đã bị mấy bà mai mối giẫm nát rồi.

Trong nhà Cố gia có bốn người, Cố Tri Ý đứng thứ ba, phía trên là hai anh trai và một em trai bên dưới.

Vì là con gái duy nhất trong nhà, nên cha mẹ và các anh đều khá cưng chiều cô ta, từ đó mà tạo thành tính cách kiêu ngạo.

Cha của Cố Tri Ý là đại đội trưởng, lao động trong nhà cũng nhiều, ngược lại có vẻ khá giả hơn những gia đình khác, nên cô ta cũng không cần phải làm việc, kiếm tiền.

.