Lâm Tú Quyên nhếch khoé môi: "Đương nhiên, lần trước anh ta còn mang sữa bột tới nhà kho cho con, còn hỏi thăm tiền trợ cấp, con ném luôn cái cốc xuống gầm bàn.

"Nói đến đây, Lâm Tú Quyên mới nhớ ra hình như lúc đó Chu Thần nói có thời gian sẽ lại đến tìm mình?"Mẹ biết thằng nhóc này không có ý tốt, con nghĩ xem nếu lúc đó nó dám nghiêm túc tới cầu hôn, chúng ta có thể từ chối sao, rõ ràng còn muốn trở về thành phố.

" Nói đến đây, Hồ Yến Hoa không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Lâm Tú Quyên nhìn Hồ Yến Hoa, nhẹ nhàng nói: "Con biết cha mẹ muốn tốt cho con, đúng là Tạ Viễn Chí rất tốt với con, tiếc là.

" Nói rồi kể lại chuyện lúc trước Tạ Viễn Chí đưa tiền phiếu cho mình.

Lâu lắm rồi con gái không gần gũi với mình như vậy, mới đầu Hồ Yến Hoa còn không quen, mãi cho đến khi nghe cô nói xong mới thở dài: "Lúc trước cha mẹ thấy được sự chân thành của cậu ấy, cộng thêm con gả qua cũng không phải chịu tính cha mẹ chồng, mỗi tháng còn có tiền trợ cấp cậu ấy gửi về, cuộc sống sẽ chỉ ngày càng có nhiều hy vọng, ai ngờ sau này lại xảy ra chuyện như thế.

" Nói dứt lời hốc mắt Hồ Yến Hoa cũng đỏ hoe, gần đây bà và Lâm Ái Quốc đều cảm thấy áy náy, nếu không phải vì bọn họ thì Tú Quyên đã không trở thành quả phụ khi còn trẻ.

Lâm Tú Quyên không thể thay mặt nguyên chủ nói lời tha thứ hay không trách bọn họ, chỉ vỗ nhẹ vào lưng bà: "Mọi chuyện đã qua rồi, mẹ yên tâm, cuộc sống sau này sẽ ngày càng tốt hơn.

""Mẹ biết mục đích hôm nay con tới, con yên tâm, cha mẹ sẽ không ép con tái hôn, con không gật đầu thì ai nói cũng vô ích.

" Hồ Yến Hoa vỗ bả vai Lâm Tú Quyên, xem như đảm bảo với cô.

Thấy mục đích của mình đã đạt được, Lâm Tú Quyên không còn giả vờ nữa, gật đầu: "Mẹ, mẹ tin tưởng con, con rất có chừng mực.

"——"Chắc chắn là chị ta đang giả vờ.

Chẳng phải bác sĩ nói không sao rồi sao? Tại sao Chu Vân Hoa lại ác độc như thế, nghĩ ra cách này để hãm hại Văn Đào của chúng ta?" Chu Xuân Hoa ác ý nhìn Chu Vân Hoa đang đau đớn nằm trên giường.

Lâm Tú Lệ lạnh lùng nhìn Chu Xuân Hoa: "Ý của thím ba là chỉ cần mẹ tôi và đứa trẻ trong bụng không chết là Lâm Văn Đào không có tội, đúng không.

"Có lẽ là ánh mắt của Lâm Tú Lệ quá lạnh lùng, Chu Xuân Hoa không khỏi có chút yếu ớt: "Không phải bác sĩ nói không sao rồi sao, với cả một đứa bé như Văn Đào thì có bao nhiêu sức lực chứ.

"Trương Vĩnh Phương liếc nhìn Chu Vân Hoa đang nằm trên giường bệnh, nhớ tới lời bác sĩ vừa nói, trong lòng có chút đau xót, không khỏi nghĩ đến lời Lâm Ái Dân nói lúc sáng, không chia nhà thì chẳng lẽ chờ Chu Vân Hoa tiêu hết tiền trong nhà sao?"Tôi cũng là trẻ con, để tôi đẩy thím ba một cái thử xem?" Lâm Tú Lệ nói rồi tiến lên.

"Ôi ôi ôi, Lâm Tú Lệ, sao mày lại đối xử với trưởng bối như thế?" Chu Xuân Hoa thét to.

Lâm Tú Mỹ giả điếc giả mù, trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ, đó là lần này tuyệt đối không được chia nhà, nếu không phòng hai sẽ lại được cả danh lẫn lợi như kiếp trước, nọ không chừng đây là màn kịch đã bàn trước của bọn họ.

Nghĩ đến đây, cô ta có chút oán hận liếc nhìn Chu Xuân Hoa và Lâm Văn Đào, bọn họ liên lụy đến cô ta, còn có Lâm Văn Đào, nếu muốn đẩy thì sao không dứt khoát đẩy cho sảy thai luôn đi?Trương Vĩnh Phương càng nhìn càng bực bội, thúc giục nói: "Nếu đã không có chuyện gì thì Tú Lệ với Tú Bình ở lại chăm sóc mẹ đi, những người khác mau trở về.

"Lâm Tú Lệ liếc nhìn Lâm Ái Quốc đang đứng một bên làm nền, rồi nhìn Lâm Vĩnh Phương: "Bà nội, không vội, chuyện hôm nay vẫn chưa xong đâu!"Truyện được dịch và đăng tải tại .

com.