Thấy phản ứng theo bản năng của cô bé, Lâm Tú Quyên có chút buồn cười lắc đầu, người thời nay rất ít khi thấy thịt, cho nên ai cũng thích thịt có nhiều mỡ, cho rằng ăn như vậy sẽ ngon hơn.
Nghĩ đến đây, Lâm Tú Quyên không khỏi thở dài, này cũng coi như là bi kịch của thời đại.
Mặc dù Lâm Tú Quyên nấu ăn khá ngon, nhưng dậm móng heo là một việc khá xa lạ, cuối cùng vẫn là Tạ Viễn Hướng không nhìn nổi, trực tiếp bước lên nhận con dao trong tay cô dậm sạch móng heo.
Ăn hai móng giò, trước tiên cho hành gừng vào, thêm nước để khử mùi tanh, sau đó rửa sạch bắt đầu hầm, đợi móng heo chín tái thì vớt ra kho tàu.
Tạ Viễn Đình nhìn móng heo nổ tanh tách đã bắt đầu đổi màu trong nồi, bất giác nuốt nước miếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Tú Quyên, trong mắt tràn đầy hâm mộ, chị dâu nấu ăn thật là ngon.
Lợn thời này đều là lợn to mập, cho nên hai cái móng heo bị Lâm Tú Quyên nấu thành một nồi lớn đầy ắp, cô cầm cái bát lớn bên cạnh múc đầy, sau đó vẫy tay với Tạ Viễn Đình: "Mang cái này cho thím Lâm của em đi, nói là món chị dâu mới học được.
"Từ khi nguyên thân lấy chồng, mỗi khi ở nhà có đồ ăn ngon Hồ Yến Hoa lại thường xuyên mang qua đây, cho nên nghe Lâm Tú Quyên nói, Tạ Viễn Đình cũng không hề khó chịu.
Chờ Tạ Viễn Đình bước được hai bước, Lâm Tú Quyên mới nhớ tới nước trong nồi, nước canh lỏng không dễ mang đi, liền nói: "Tiện thể bảo Đại Nữu qua đây ăn cơm, bên này có canh.
"Đại Nữu là con gái lớn của Lâm Văn Hải anh cả Lâm Tú Quyên, cũng là đứa bé duy nhất trong nhà, cô bé lớn lên xinh xắn trắng trẻo, rất đáng yêu.
Hồ Yến Hoa trông thấy Tạ Viễn Đình xách giỏ thì hơi kinh ngạc, còn tưởng con gái mình sai em chồng về nhà lấy đồ nên vội vàng ra đón, còn chưa đến gần đã ngửi thấy mùi thơm nức, đang khó hiểu thì nghe cô bé ngọt ngào nói: "Thím, đây là món chị dâu mới học được, để cháu mang tới cho mọi người nếm thử.
"Hồ Yến Hoa nhất thời ngây ngốc, Tú Quyên là con út trong nhà, cũng là đứa con gái duy nhất nên từ bé đến lớn đều nhận được những thứ tốt nhất, nói trắng ra là đứa nhỏ này bị bọn họ nuôi thành hơi ích kỷ.
Hơn nữa cuộc hôn nhân này cũng khiến cô có chút khó chịu với bọn họ, cho nên hành động đưa đồ ăn này khiến bà khó hiểu.
"Thím, sắp đến giờ cơm rồi, nhân lúc còn nóng mọi người mau ăn đi, chị dâu nói cháu gọi Đại Nữu qua nhà ăn, trong nhà còn hầm canh.
" Thời buổi này món canh có thịt đều là thứ tốt.
Hồ Yến Hoa nghe xong không khỏi gật gật đầu, trải qua chuyện này có vẻ Tú Quyên đã thật sự trưởng thành rồi, biết tạo quan hệ tốt với chị dâu nữa, thế là vào nhà kéo Đại Nữu đến bên cạnh Tạ Viễn Đình: "Đi, thím đưa hai đứa qua.
"Đại Nữu còn chưa đầy ba tuổi, vẫn là tuổi non nớt, thấy Hồ Yến Hoa muốn tự đưa cả hai qua, Tạ Viễn Đình tự nhiên rất vui.
——Bởi vì hầm canh, còn có món ăn cứng như móng heo kho tàu nên tối nay Lâm Tú Quyên nấu cơm khô, nhìn thấy khóe môi mím chặt của Tạ Viễn Hướng, cô không khỏi đưa tay xoa xoa đầu cậu: "Yên tâm đi, chị hiểu mà.
"Tạ Viễn Hướng ngẩng đầu nhìn cô, rất nghiêm túc gật đầu: "Em biết.
" Cậu bé chỉ là tự nhiên đau lòng, hơi nhớ cha mẹ và anh cả.
Lâm Tú Quyên còn định nói thêm thì đã nghe thấy giọng nói của Hồ Yến Hoa từ cổng truyền vào, cô nghiêng người ngó ra ngoài, thấy Hồ Yến Hoa nắm tay Đại Nữu, hô: "Mẹ cũng ở lại ăn cơm đi.
"Hồ Yến Hoa lườm cô một cái: "Nếu bị truyền ra ngoài, mọi người sẽ cười chết mẹ mất.
" Lúc này đồ ăn nhà ai cũng đều có hạn.
Lâm Tú Quyên thấy thế cũng không khuyên can nữa, nói tiếp: "Vậy thì lấy một bát canh về nha?" Nhiều canh như vậy chắc bọn họ cũng không ăn hết, trong nhà còn có mấy thanh xương lớn cô mua, cái đó hầm canh mới là mỹ vị.
Truyện được dịch và đăng tải tại .
com.