Ở đâu có người ở đó có giang hồ, mặc dù mọi người đều thông cảm với hoàn cảnh của Lâm Tú Quyên, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc túi bên cạnh cô, kể cả khi không biết bên trong có gì, nhưng đồ mua ở thành phố nhất định đều là đồ tốt, ánh mắt đồng cảm lúc đầu của mọi người cũng dần dần thay đổi.

Lâm Tú Quyên phớt lờ những ánh mắt dò xét xung quanh, nhắm mắt lại chợp mắt, mới có thể thư giãn, bên tai vẫn là âm thanh buôn chuyện của bọn họ, lúc này lời nói của một thím bên cạnh khiến Lâm Tú Quyên không nhịn được hé mắt.

"Từ khi con dâu tôi có thai, khẩu vị của nó liền trở nên kỳ lạ, thích ăn các loại tương và đồ khô của người quê mình, hôm nay tôi cố ý mang tới mà còn không thèm cười một cái, phải nói người thành phố rất hay ra vẻ.

Người nhà quê chúng ta mang thai có ai không làm việc chăm chỉ đến khi sắp sinh?" Trong giọng điệu của thím nói chuyện tràn đầy oán giận.

"Lúc ấy lấy con dâu thành phố không phải sướng lắm sao.

" Có người bên cạnh khẽ trề môi lẩm bẩm.

Hai mắt Lâm Tú Quyên sáng lên, lời nói của bà thím này là cơ hội kinh doanh với cô, hồi nhỏ cô lớn lên ở nông thôn với bà ngoại, bà ngoại chính là một cao thủ chế tương nổi tiếng, Lâm Tú Quyên mưa dầm thấm lâu từ bé, sau này càng tạo ra nhiều loại tương nhờ tài liệu phong phú, phù hợp với món khai vị và bữa cơm.

Quan trọng nhất là điều này hoàn toàn không mâu thuẫn với sự nghiệp của nữ chính, cũng không dễ để lộ thân phận xuyên qua của mình, dù sao thời buổi này người nhà quê có ai không làm tương để dành ăn cơm mùa đông, thứ này ở nông thôn là tầm thường, nhưng lại là vật quý ở thành phố.

Lâm Tú Quyên vẫn đắm chìm trong mong muốn làm giàu với việc làm tương cho đến khi đại đội Tây Lĩnh xuống xe, một cơn gió thổi qua, cô mới tỉnh táo lại, vừa rồi trong xe quá nóng, cô cởi chiếc áo khoác mỏng ra, nhưng chỉ mặc độc một chiếc áo thì khá lạnh, khi dừng lại mặc áo khoác, cô phát hiện Lâm Tú Mỹ phía trước đang đi về phía chuồng bò, không nhịn được nhíu mày, cô ta đang định lợi dụng khả năng tiên tri mà cướp lấy nam chính sao?Lâm Tú Quyên đoán không sai, Lâm Tú Mỹ đang cầm một cái giỏ nhỏ đi đến chuồng bò, cái giỏ được phủ một tấm vải màu xám, bên dưới là ba chiếc màn thầu hấp thô mà cô ta vất vả mãi mới lấy được từ Chu Xuân Hoa.

Nhớ lại cuộc sống của Lâm Tú Lệ ở kiếp trước, Lâm Tú Mỹ không khỏi siết chặt nắm đấm, kiếp này cô ta quyết tâm giành chiến thắng, biết khi nào khôi phục kỳ thi đại học, biết mình nặng bao nhiêu, vì vậy đã lên kế hoạch chọn đợt đề cử cuối cùng của đại học công nông binh, đến lúc đó Cố Minh Trác thi đậu đại học, bọn họ sẽ có thể ở bên nhau.

Không có sự giúp đỡ của cha mẹ Cố Minh Trác, cô ta khi tin Lâm Tú Lệ có thể thi đậu đại học, đến lúc đó sẽ phải thành thật gả cho một người nào đó trong thôn, kiếp này cả nhà họ Lâm đừng ai mơ có cuộc sống tốt hơn cô ta.

Nghĩ đến đây, bước chân của Lâm Tú Mỹ trở nên kiên định hơn.

Tuy đây là chuồng bò nhưng đội trưởng đội sản xuất Lâm Ái Quốc luôn tốt bụng, nên hoàn cảnh bên trong không tệ như người ngoài nghĩ, đương nhiên cũng không tốt lắm.

Cố Minh Trác đang cho mẹ uống nước, bởi vì mấy năm nay thường xuyên bị phê bình nên mẹ anh ấy bị nhiều bệnh, vừa chuyển mùa là bắt đầu ốm.

Lâm Tú Mỹ hít sâu một hơi, sau đó đi đến chuồng bò, Cố Minh Trác nghe thấy âm thanh không khỏi nhíu mày, vừa quay đầu lại đã trông thấy Lâm Tú Mỹ trong mắt đầy kiêu ngạo, bởi vì liên quan tới Lâm Ái Quốc nên thanh danh của nhà họ Lâm ở đại đội Tây Lĩnh rất không tốt, nhất là phòng ba được Trương Vĩnh Phương thiên vị, cho nên Cố Minh Trác rất lạnh lùng: "Có việc?"Truyện được dịch và đăng tải tại .

com.