Tiết trời tháng ba đã bước vào xuân, núi rừng đồng ruộng tràn ngập màu xanh ngọc bích rực rỡ, ngay cả nước sông lớn cũng trở nên trong hơn sau một mùa đông lắng đọng.
Lúc này đã là giữa trưa, Lâm Tú Quyên liếc nhìn tảng đá ven sông đang tấp nập người giặt quần áo, cô rũ mắt nhìn lướt qua chậu gỗ bên cạnh mình, suy nghĩ lát nữa có nên trở lại hay không.
"Tú Quyên, lại đây.
" Trương Vĩnh Phương vẫy tay ra hiệu cho đứa cháu gái ngớ ngẩn, nhìn vẻ mặt kinh ngạc ngốc nghếch của cô mà không khỏi lẩm bẩm trong lòng, sao một người lúc trước rất lanh lợi lại bắt đầu ngớ ngẩn sau một cơn sốt, chẳng lẽ là cháy hỏng đầu óc rồi à.
Lâm Tú Quyên ngẩng đầu liếc nhìn Trương Vĩnh Phương, thấy bà ta nhích sang một bên, còn không quên nói với những người bên cạnh: "Này, Quế Dung, cô nhích qua đó chút đi, nhường chỗ cho Tú Quyên nhà tôi.
"Người tên Quế Dung miễn cưỡng nhích sang một chút.
Khoảng cách giữa hai người khiến Lâm Tú Quyên không nhịn được cúi xuống đánh giá cơ thể mình, cô thật sự có thể chen vào sao?Trương Vĩnh Phương thấy dáng vẻ cọ tới cọ lui của cô không khỏi trợn mắt, cao giọng nói: "Tú Quyên, có chỗ cho cháu rồi, còn không mau qua?"Trương Vĩnh Phương lớn tiếng làm mọi người bên bờ sông đều nhìn về phía Lâm Tú Quyên, Lâm Tú Quyên siết chặt chậu gỗ trong tay, gật đầu nói: "Bà ba, cháu qua ngay đây.
"Trương Vĩnh Phương nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không khỏi hừ lạnh một tiếng, đúng là cái loại ăn cháo đá bát, lúc anh cả nhận con nuôi, con bé này chỉ mới mười tuổi, bây giờ cả anh cả và chị dâu đều không còn, trong nhà vẫn coi như người thân mà đối đãi đấy thôi.
Lý Tú Quyên không biết tâm sự trong lòng bà cụ, cô nhìn kỹ rêu trên mặt đất, sợ rằng nếu không cẩn thận thì sẽ ngã dập mặt xuống mất.
Những người xung quanh thấy Lâm Tú Quyên thận trọng bước đi, nhớ đến tin tức truyền trong thôn một tháng trước, liền nhìn cô với ánh mắt đồng cảm và thương hại.
Lúc này xà phòng giặt quần áo vẫn là vật quý hiếm, Trương Vĩnh Phương thấy Lâm Tú Quyên chà xà phòng từ trong ra ngoài quần áo, không khỏi nhíu mày, đang định mở miệng quở trách thì lại nghe thấy âm thanh vang lên từ bên kia: "Thím Trương, sao thím còn ở đây giặt đồ thế này, con dâu thứ hai và con dâu thứ ba nhà thím đang đánh nhau ầm ầm kia kìa.
"Lâm Tú Quyên nghe được câu cuối cùng không khỏi ngẩng đầu nhìn người truyền lời, cảm nhận được sự hả hê vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ trong mắt cô ta.
Trương Vĩnh Phương liếc nhìn vẻ mặt của đám người hóng chuyện xung quanh, đen mặt ném cái chày gỗ gõ quần áo trong tay vào chậu, hung hăng chửi rủa: "Hai thứ xui xẻo này lại gây chuyện gì nữa đây, chờ bà trở về kiểu gì cũng phải đánh gãy chân chúng nó.
"Nhìn bóng lưng tức giận của Trương Vĩnh Phương, phía sau có người tốt bụng nhắc nhở: "Này thím Trương, con dâu thứ hai nhà thím đang mang thai đấy, thím đừng có quên nhé.
"Bởi vì chuyện vừa truyền nói, đám người vây quanh tảng đá giặt quần áo đã thuận thế chuyển chủ đề sang người nhà họ Lâm.
"Tôi đoán, nhất định hôm nay vợ thằng hai nhà họ Lâm bị ức hiếp quá đáng rồi, nếu không sao bản thân đang mang thai còn đánh nhau chứ.
""Ai nói không phải đâu, trái tim con mắt nhà họ Lâm này đều hướng về nhà thằng ba rồi.
" Người nói chuyện nói xong mới phát hiện gì đó không ổn, mặc dù cha Lâm Tú Quyên được nhận nuôi, nhưng vẫn là con trai của Trương Vĩnh Phương.
*Cha Lâm Tú Quyên là con trai Trương Vĩnh Phương, được anh cả của Trương Vĩnh Phương nhận làm con nuôi nối dõi.
Lâm Tú Quyên cúi đầu nghiêm túc giặt quần áo, như thể không nghe thấy lời của bọn họ.
"Tôi nghĩ cũng không thể trách nhà họ Lâm bất công được, ai bảo bụng Chu Vân Hoa không tốt, đẻ ra hai đứa con gái, nếu cái bụng này vẫn là con gái, chắc chắn cuộc sống sau này của cô ta còn khó khăn hơn nữa.
"Lời này vừa nói ra, rất nhiều người đều đồng tình, cũng đúng, Chu Vân Hoa gả đến nhà họ Lâm nhiều năm như vậy cũng chưa sinh được con trai, chẳng trách phải chịu khổ ở nhà họ Lâm.
Truyện được dịch và đăng tải tại .
com.