Những tiểu đội trưởng khác đều đang cùng lao động với mọi người, chỉ là phải phụ trách thêm công việc điểm danh giám sát cho nên có nhiều hơn xã viên bình thường 1 công điểm mà thôi, tổng cộng phải quản mấy chục người, căn bản không có bao nhiêu quyền lợi.

Nhưng mỗi ngày nhiều hơn 1 công điểm, ngoại trừ hai tháng cuối năm nghỉ ăn Tết vì tuyết lớn thì một năm sẽ có dư tới 300 công điểm!

Bằng Bạch Thế Hải làm công một tháng trời!

Bạch Kiều Kiều đi trên đường vui vẻ ngâm nga câu hát, Lý Hồng Đào còn ở trong lòng chê cười nàng là đồ ngốc.

Thẩm Hành mà biết Bạch Kiều Kiều giúp đỡ người ngoài đối phó hắn, sau khi về nhà còn không phải sẽ đập chết Bạch Kiều Kiều hay sao?

Vậy mà nàng vẫn còn tâm trạng để hát.

Lý Hồng Đào bĩu môi lắc đầu.

“Lý đội trưởng, ta đi lên trước, ngươi ngàn vạn lần đừng nói với hắn hai chúng ta là đồng bọn đó!” Đến chân núi, Bạch Kiều Kiều đột nhiên bước nhanh hơn.

Lý Hồng Đào còn chưa kịp phản ứng, Bạch Kiều Kiều đã đi xa.

Đúng là đồ ngu.

Tờ giấy cam kết đó vẫn còn trên tay nàng ta! Đến lúc đó lấy ra, Thẩm Hành làm sao có thể không biết chuyện này có liên quan đến Bạch Kiều Kiều chứ?

Thẩm Hành thua cược mất tiền, nhất định sẽ tìm người trút giận.

Lý Hồng Đào hớn hở xem kịch, hắn chậm rãi đi ở phía sau, không hề mở miệng nhắc nhở Bạch Kiều Kiều.

Bạch Kiều Kiều vừa đi vừa lo lắng đề phòng, sợ Lý Hồng Đào kịp phản ứng sẽ đuổi theo cướp giấy cam kết.

“Ngươi vội cái gì? Đi từ từ thôi.

Thẩm Hành thấy Bạch Kiều Kiều đi như có sói đuổi theo, trên đầu nàng toàn là mồ hôi, còn thở hổn hển, nhưng bước chân càng không ngừng đi tới trước mặt hắn.

Nàng đưa cho hắn một tờ giấy, thở không ra hơi nói: "Lúc này! hộc hộc… hắn… hắn không thể quỵt nợ!"

Thẩm Hành mở giấy ra, phát hiện đó là giấy cam kết, phía dưới còn có chữ ký và dấu tay mới ấn của Lý Hồng Đào.

“Ngươi thật là! ”

Thẩm Hành cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Hắn quan sát khuôn mặt non nớt thuần khiết của Bạch Kiều Kiều, phát hiện nàng không chỉ giống hồ ly tinh lúc câu dẫn hắn mà khi nàng mài dao chơi người ta cũng xảo trá vô cùng.

Không hổ là vợ ta!

“Hành ca, ngươi mau cất đi, ngàn vạn lần đừng để Lý Hồng Đào cướp lại!”

Bạch Kiều Kiều khó khăn thở dốc, không quên dặn dò.

“Biết rồi biết rồi.

Thẩm Hành gấp giấy cam kết lại, cất vào trong túi quần.

Trên đời này còn chưa có người cướp được đồ của hắn đâu.

Lúc này Bạch Kiều Kiều mới yên tâm, nàng đang chia nước cho mọi người thì nhìn thấy Lý Hồng Đào mặt đen như đáy nồi bước nhanh lên núi.

“Bạch Kiều Kiều, ngươi chơi ta có phải không?”

Lý Hồng Đào đi tới giữa sườn núi đã phát hiện Bạch gia đã đổi sang mẫu đất khác, còn tự an ủi chính mình bọn họ là vì đánh cược nên làm việc không cần mạng, cho nên tốc độ mới nhanh như vậy.

Nhưng khi đi tới gần một chút, hắn thấy rõ Thẩm Hành và Bạch Thế Hải làm việc vừa nhẹ nhàng vừa nhanh chóng, dựa theo tốc độ này thì không cần tới năm ngày, ba mươi mẫu đất sẽ bị thu hoạch xong hết!

Lý Hồng Đào bây giờ mới phát hiện mình bị lừa, Bạch Kiều Kiều không phải muốn Thẩm Hành mất tiền mà là muốn khoét thịt của hắn!

Thì ra mình mới là đồ ngu!

“Lý đội trưởng, lời này của ngươi là có ý gì?”

Bạch Kiều Kiều nói ba chữ "Lý đội trưởng" vừa rõ ràng vừa chậm rãi, cực kỳ châm chọc.

Lý Hồng Đào cất bước đi tới muốn nhảy vào trong ruộng, lại bị Bạch Thế Hải bắt lấy cánh tay:

"Lý đội trưởng, ngươi muốn làm gì?"

“Nhà các ngươi liên hợp lại lừa gạt ta có đúng không? Biết rõ có thể hoàn thành công việc còn cố ý dụ ta đánh cược, ta muốn tìm đại đội trưởng đến phân xử!"