Lúc ấy người trong thôn đều nói Thẩm Hành là sát tinh, thấy hắn đều đi đường vòng.

Khi hắn sắp chết đói, là Lý Thời Khánh cho hắn một miếng khoai lang khô nên hắn mới có thể kéo dài mạng sống.

Sau đó Thẩm Hành và những tên lưu manh khác trên trấn lăn lộn kiếm ăn, suy cho cùng đều chỉ vì để kiếm miếng cơm mà thôi.

Nhìn dáng vẻ của Lý Thời Khánh hẳn là đã sớm quên mất chuyện miếng khoai lang khô kia, nhưng Thẩm Hành lại ghi nhớ cả đời.

Sau này khi Thẩm Hành phát đạt còn hỗ trợ nhà Lý Thời Khánh không ít, giúp mấy đứa con trai của Lý Thời Khánh đều chuyển lên trấn sinh sống.

Bạch Kiều Kiều nghĩ tới đây không khỏi cảm thấy đau lòng, nàng ngồi ở bên cạnh Thẩm Hành nhè nhẹ sờ lưng hắn.

Thẩm Hành không hiểu vì sao nhướng mày.

Cô vợ nhỏ này sao lại bắt đầu câu dẫn hắn rồi? Có phải cố ý vì thấy hắn bây giờ không làm gì được nàng?

Nghĩ vậy Thẩm Hành đưa tay sờ gáy Bạch Kiều Kiều: "Ngươi làm gì vậy? Ngoan ngoãn một chút cho ta.

Đặng Mẫn đang ăn bánh bột mì, trong lòng có hơi chột dạ nên vẫn luôn chú ý đến cảm xúc của Thẩm Hành.

Chỉ là vẻ mặt Thẩm Hành vẫn cứng ngắc, nàng cũng không nhìn ra cái gì, ai ngờ hắn đột nhiên bóp cổ Bạch Kiều Kiều làm Đặng Mẫn sợ tới mức tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

“Em rể, ngươi làm gì vậy?!”

Đặng Mẫn cho rằng Thẩm Hành muốn đánh Bạch Kiều Kiều, sợ hãi kêu lên.

Bạch Thế Tình lập tức vọt tới kéo Bạch Kiều Kiều ra sau lưng mình:

“Thẩm Hành, đàn ông mà đánh phụ nữ thì ra thể thống gì! Nhà mẹ đẻ nàng đang ở chỗ này, nàng có làm gì sai thì ngươi từ từ nói là được mà!”

Bạch Thế Tình tuy nói chuyện với Thẩm Hành kiểu đó nhưng giọng của nàng vẫn luôn không ngừng run rẩy.

“Nhị tỷ, không phải đâu! ”

Bạch Kiều Kiều nhìn Bạch Thế Tình giống như gà mái già che chở mình ở phía sau, mà Thẩm Hành thì ngây ra không biết làm gì, nàng liền thấy buồn cười.

Bạch Thế Hải không thấy chuyện đã xảy ra, chỉ nghe Bạch Thế Tình nói Thẩm Hành muốn đánh Bạch Kiều Kiều liền ném bánh trong tay xuống, đứng chắn trước người Thẩm Hành:

“Thẩm Hành, lúc ngươi tới nhà chúng ta nói muốn kết hôn với Kiều Kiều, ngươi đâu nói sẽ động tay động chân với nàng!”

Tuy rằng Bạch Thế Hải không có tình cảm gì với cô em gái Bạch Kiều Kiều này, nhưng Bạch Kiều Kiều gả cho Thẩm Hành là chuyện cả đời, Bạch Thế Hải sẽ không rũ bỏ trách nhiệm của người làm anh.

Hắn không tin cái gì mà sát tinh với sát thần, nếu nói mệnh khắc người thân thì Bạch Kiều Kiều cũng coi như là đã khắc chết mẹ, về phương diện này thì hai người bọn họ đều không có tư cách ghét bỏ đối phương.

Bạch Thế Hải sợ nhất chính là tính tình Bạch Kiều Kiều không tốt, sống cùng Thẩm Hành sẽ có ngày bị đánh.

Thẩm Hành theo bản năng giơ hai tay lên tỏ vẻ trong sạch: "Ta không hề đánh nàng!”

Sau khi làm xong động tác này, Thẩm Hành mới phát hiện bộ dáng của mình có vẻ rất ngu xuẩn bèn nhanh chóng buông tay xuống.

Thẩm Hành vốn đã to con cao lớn, hơn nữa làm việc cho tới trưa nên cơ bắp toàn thân đều gồng lên, khi hắn làm động tác này trông rất giống con gấu nâu trên núi đứng bằng hai chân sau.

“Ha ha!” Bạch Kiều Kiều không nhịn được cười.

Tiếng cười của Bạch Kiều Kiều khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.

“Ngươi cười cái gì?” Bạch Thế Tình đang lo muốn chết, không biết tại sao Bạch Kiều Kiều còn cười được.

“Nhị tỷ, Hành ca không phải định đánh ta, hắn đang xoa bóp cổ và gáy cho ta đó!”

Bạch Kiều Kiều cầm lấy tay Bạch Thế Tình, nói ra chân tướng.

Nàng phải cúi đầu làm việc năm tiếng đồng hồ, cổ đã mỏi nhừ không thể chịu nổi, vừa rồi được Thẩm Hành sờ tới sờ lui nên đã thoải mái hơn nhiều.

“! ”