Vu Văn Lễ cũng không ngờ Bạch Kiều Kiều giơ cao đánh khẽ như vậy, còn tưởng rằng Bạch Kiều Kiều vẫn có tình cảm với mình, chẳng qua là nàng tức giận vì hắn có một chân với Lưu Dĩnh thôi.

Lập tức hòa hoãn sắc mặt thấp giọng nói: "Kiều Kiều, thật xin lỗi, ta! ”

“Chờ một chút!” Bạch Kiều Kiều bảo Vu Văn Lễ dừng lại, "Ta còn chưa nói xong mà.

“Ngươi có ý gì?” Đầu Lý Lập Đức lại đau một chút.

“Ta muốn Vu Văn Lễ phải quỳ xuống xin lỗi ta, hơn nữa bồi thường cho ta hai mươi đồng tiền thuốc men.

Bạch Kiều Kiều nói rõ ràng từng câu từng chữ, nói năng có khí phách.

Vu Văn Lễ nghe vậy tức đến mức suýt nghẹn chết, "Trưởng thôn, ngươi nhìn nàng ta kìa! Thật là khinh người quá đáng!”

Nam nhi dưới gối có hoàng kim, quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ, làm sao có thể quỳ trước mặt người khác.

Lý Lập Đức giật giật môi: "Hai mươi đồng đã là không ít, ta thấy khỏi cần quỳ xuống.

Thời đại bây giờ không thích hợp làm trò này, ngươi còn cho rằng đây là xã hội cũ sao? Bạch Kiều Kiều, phải biết tha thứ cho người khác, ngươi đã từng học trung học phổ thông, đừng có càn quấy như những người đàn bà đanh đá trong thôn.

Bạch Kiều Kiều vô tội nói: "Trưởng thôn, ta cũng là phụ nữ trong thôn, nhưng ta không thừa nhận ta là người đanh đá, ta cũng không cảm thấy trong thôn chúng ta có người phụ nữ nào đanh đá cả!”

Vốn lời Lý Lập Đức nói mọi người cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng nghe Bạch Kiều Kiều nhấn mạnh như vậy, có một chị gái trong thôn lên tiếng:

"Trưởng thôn, chúng ta là người cả đời chưa từng ra khỏi thôn mấy lần, cũng chưa từng đi học, nhưng làm sao lại biến thành người đàn bà đanh đá trong miệng ngươi?"

"Đúng vậy, trưởng thôn, ngươi đang phân biệt đối xử với nữ công nhân lao động có phải không?”

“Người ta suýt mất mạng, bảo Vu Văn Lễ quỳ xuống nói xin lỗi lại trở thành đàn bà đanh đá? Ta thấy Lý Lập Đức ngươi mới là đanh đá đó!”

Câu cuối cùng là bà thím Lý gia nói, ngay cả Lý Lập Đức cũng phải gọi bà ấy là thím.

Lý Lập Đức mặt đỏ tới mang tai, cũng chỉ có thể nghẹn họng.

"Bạch Kiều Kiều, chúng ta ủng hộ ngươi, hắn nên quỳ xuống xin lỗi.

Đừng nói cái gì mà thời đại mới thời đại cũ, đây là vấn đề thái độ! Quỳ xuống còn quá nhẹ, ta thấy phải dập đầu ba cái nữa! Ta cũng không tin dập đầu là phạm pháp!"

Lập trường của phụ nữ rất thống nhất, những chị gái bác gái này cho dù bình thường nhìn Bạch Kiều Kiều không vừa mắt thì lúc này ai cũng lòng đầy căm phẫn.

Bạch Kiều Kiều tiếp tục nói: "Trưởng thôn, yêu cầu của ta chỉ có vậy.

Không xin lỗi thì không bàn nữa, lúc đó ngươi đừng nói ta không cho hắn cơ hội.

Lát nữa đến cục công an, nên phán thế nào thì phán thế đó đi.

Lời nói của Bạch Kiều Kiều như giẫm lên đuôi Lý Lập Đức, trong lòng Lý Lập Đức bực bội, toàn bộ trút lên đầu Vu Văn Lễ:

“Ngươi là một thằng đàn ông, nên chịu trách nhiệm vì chuyện mình đã làm ra! Ngươi làm sai thì xứng đáng nhận bài học sâu sắc!”

Ồn ào là sở trường của quần chúng xem náo nhiệt, Vu Văn Lễ bị mọi người vây quanh, muốn trốn cũng trốn không thoát.

“Quỳ xuống xin lỗi!"

“Đúng vậy! Ngươi thiếu chút nữa đã lấy mạng người ta, muốn ngươi quỳ xuống còn kêu quá đáng sao?"

“Quỳ xuống! Nam nhân nên chịu trách nhiệm với chuyện mình đã làm! Quỵt nợ là thứ người gì!”

Bạch Kiều Kiều nhìn Vu Văn Lễ, vui vẻ thưởng thức vẻ mặt như đang ăn phân của hắn.

Bạch Kiều Kiều trong lòng khinh bỉ, chỉ mới có thế mà Vu Văn Lễ đã không tiếp nhận được, sau này định chịu đựng chiêu trò của nàng kiểu gì đây?

Vu Văn Lễ chậm chạp không quỳ, ánh mặt trời càng lúc càng gay gắt, trên đầu Bạch Kiều Kiều thấm ướt mồ hôi.