Khi Cố Kiêu trở về, vừa lúc đối mặt với một nhóm người trong thôn.

Có người nói tiểu quả phụ vụng trộm đi vào trong phòng của hắn, có người nói tiểu quả phụ nơi nơi thông đồng với đàn ông, lúc này liếc mắt một cái liền nhìn trúng hắn là quân nhân, liền nghĩ bất cứ giá nào…Chỉ là, mọi người nói đến miệng khô lưỡi khô, nhưng không thấy doanh trưởng Cố nói gì, vừa nhấc mắt lên nhìn vào ánh mắt của doanh trưởng Cố thì giật mình.

Doanh trưởng Cố thần sắc bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo, khí thế bức người.

Trong khoảng thời gian ngắn, các thôn dân đều nghẹn miệng, không dám nói ra một tiếng.

Thôn trưởng Lý là người cất lời : “Mọi người nhanh chóng giải tán đi, không có việc này, đừng quấy rầy doanh trưởng Cố.

”Ở thôn Ninh Ngọc này, bất cứ một người nào làm ra sự tình này thôn trưởng Lý đều có tư cách vào phòng kiểm tra, nhưng hiện tại đứng trước mắt ông ta chính là doanh trưởng Cố a.

Nói thật, ông ta không dám.

Các thôn dân cũng không dám tiếp tục kiên trì, cả đám người bộ dáng heo héo rời khỏi nhà doanh trưởng Cố, tuy trong lòng không muốn từ bỏ, vẫn phải hoạt động chân rời đi.

Cố Kiêu lười đi để ý đến người dân trong thôn, chân dài bước nhanh, đẩy cửa vào nhà.

Các thôn dân liền ào ào xông lên, nhưng vấn đề là, bọn họ không dám vượt qua doanh trưởng Cố, không dám xông vào nhà trước.

“Thôn trưởng Lý, tiểu quả phụ khẳng định ở bên trong, vừa rồi có người đã nhìn thấy……”“Thanh niên trí thức Phó, đủ rồi! Tôi xem, ai dám đem vấn đề nam nữ này chụp lên đầu doanh trưởng Cố?”Cố Kiêu dừng lại, ánh mắt bình tĩnh quét về phía đối phương.

Một nam nhân có dáng người thon gầy, gương mặt cũng gầy, trên mũi hắn ta đang đeo một chiếc kính mắt, trong tay cầm một quyển sách, một bộ dáng hào hoa phong nhã.

Bị ánh mắt của Cố Kiêu đảo qua, tâm của thanh niên trí thức Phó đột nhiên run lên một chút.

Ánh mắt của Cố Kiêu lạnh lùng, lãnh lệ, giống như đang nhìn kẻ địch trên chiến trường vậy.

Thanh niên trí thức Phó lập tức né tránh ánh mắt của doanh trưởng Cố, liền lui lại phía sau, đem đường phía trước nhừng lại cho người khác, một câu cũng không dám nói nữa.

“Phanh” một tiếng, cửa phòng đã bị đóng lại.

…….