Trước khi đi cô để con trai ở lại, sau đó mới đi chưa được trăm mét, vừa quay đầu liền thấy đứa con trai ngoan của cô hưng phấn phất phất tay với cô, vô cùng vui vẻ ngồi ở trên bờ ruộng nhìn cha mình làm việc, không có chút sợ hãi và luyến tiếc.

….

Đứa nhỏ không có lương tâm.

Kiều Trà Trà tâm tắc, sờ sờ bụng, nghĩ thầm cái thai này của cô nếu là một áo bông ngoan tri kỷ thì tốt rồi.

Mặt trời còn chưa lên, gió sớm mát mẻ thổi ngang, Kiều Trà Trà dọc theo dòng nước đi lên.

Vị thím này họ Chu, sinh ra ở đây lại gả cho nhà họ Đường của thôn này luôn, là thím hai của người làm biếng trước đó, gọi Chu Hương Hà.

Chu Hương Hà chăm chú xem xét Kiều Trà Trà mấy lần, chờ đi đến nơi không người mới nhỏ giọng hỏi: "Em gái, trước đó em làm gì?"Kiều Trà Trà: "Làm việc ở Cung tiêu xã ạ.

"Chu Hương Hà liền kinh ngạc: "Đó đúng là một công việc thanh nhàn, đoạn này thời gian xem chừng là em sẽ không quen đâu.

Mang thai rượu thuốc không thể dùng, vậy sau khi trở về phải bảo chồng em xách cho em thùng nước ngâm chân, lại xoa bóp chân nhé.

"Kiều Trà Trà vẫn là cười xấu hổ, biểu cảm không thay đổi.

Cô không muốn tiếp tục nói chuyện, bởi vì cô rất hiểu, nếu như cô biểu hiện quá ngượng ngùng hoặc là quá cởi mở, mấy thím lúc này sẽ đánh rắn theo gậy, nói ra mấy lời hung ác[1].

[1]Đánh rắn theo gậy có nghĩa là tận dụng điểm yếu của đối thủ và phản công một cách nhạy bén, khiến đối thủ cảm thấy rất khó khăn.

Chu Hương Hà thấy cô không đáp lời cũng không tiếp tục nhiều lời, hai người cứ như vậy nói chuyện giết thời gian.

Bà ấy hỏi: "Em đến thôn chúng ta thoải mái chứ?"Kiều Trà Trà đáp: "Đâu có, vẫn khá thoải mái ạ.

""Mẹ ơi, nông thôn còn có thể dễ chịu hơn trong thành phố ư?"Kiều Trà Trà gật đầu, cũng không muốn nói chuyện quá sâu, chỉ nói: "Mỗi nơi đều có cách sống riêng.

"Ngay sau đó, cô lại bỗng nhiên nói: "Muốn nói chỗ nào không quen, chính là nhà vệ sinh ở chỗ chúng ta.

"Chu Hương Hà lập tức lộ ra biểu cảm cảm động lây: "Em đừng nói, nhà xí nông thôn chúng ta ngay cả người trong thôn nhìn cũng thấy khiếp người, càng đừng đề cập đến các người tới từ thành phố như các em.

"Bà ấy hạ giọng cười "ha ha", sau đó nửa che miệng lại nói: "Mỗi lần thanh niên trí thức đến ai cũng đều bị nhà vệ sinh dọa khóc một trận, hai, ba năm trước còn có một thanh niên trí thức ban đêm không đứng vững suýt chút nữa té xuống, cho tới bây giờ người ta vẫn tự dùng thùng của mình để giải quyết.

"Kiều Trà Trà nháy mắt mấy cái: "Thím à, trong thôn ta không có gia đình nào định tự xây riêng một cái hả?""Có chứ, Trình Vân Vân nhà họ Trình kia mấy tháng trước mỗi ngày hô hào muốn xây, còn nói muốn xây các kiểu có thể đi thẳng như trong thành phố các em đó.

Chậc chậc, xây thì xây, xây được một nửa không đủ tiền, bên trong thì trát xi măng, bên ngoài chính là bùn đất.

" Nói xong, Chu Hương Hà chỉ chỉ nơi xa, "Ầy, chính là chỗ đó.

"Kiều Trà Trà kinh ngạc: "Vậy sao, vậy cũng rất tốt, nhà vệ sinh nhìn bên trong không nhìn bên ngoài nha.

""Haiz!" Chu Hương Hà phất phất tay, "Đừng nói nữa, cũng không biết cái hầm gì đó mà con bé Trình nói làm nhưng không có làm tốt, hồi trước thối muốn chết.

Trước kia mấy người gần đó đều thích đến nhà họ Trình đi nhà xí, bây giờ người ta dứt khoát đóng chặt cửa, ngay cả nhà mình cũng không muốn về!"Kiều Trà Trà nghe xong bắt đầu lo lắng.

Đúng vậy, muốn là người đầu tiên đứng ra xây nhà vệ sinh thì không thể phòng ngừa nhà vệ sinh của mình bị người khác mượn dùng.

Tất cả mọi người là hàng xóm láng ghiềng, còn có quan hệ thân thích với nhau, có thể từ chối sao, cũng không phải xây ở trong phòng.

Cho nên muốn xây thì phải xây nhiều.

Nếu muốn xây nhiều thì phải kiếm tiền.

Hay lắm, vấn đề lại tới, loại lương thực như lúa nước chu kỳ sinh trưởng thu hoạch dài, tốc độ gom tiền chậm, dù sao cô cũng chờ không kịp.

.