"Dì ơi, con có thể thương lượng với dì một chuyện không?" Giang Nghênh Tuyết bạo dạn hỏi.

Kim Hà liếc nhìn cô: "Chuyện gì?"

"Dù sao dì cũng phải nấu cơm, sau này có thể làm phần con luôn được không? Con không làm phiền dì đâu, một tháng sẽ gửi cho dì năm đồng, được không?"

Yêu cầu của Giang Nghênh Tuyết khiến Kim Hà nhìn cô một cách kỳ lạ: "Tôi không biết hầu hạ các cô tiểu thư thành phố đâu, chỉ biết nấu mấy món ăn thô sơ đạm bạc, cô tìm người khác đi.

"

"Dì ơi, nhà dì ăn gì thì con ăn nấy, con không kén chọn đâu.

"

Đôi mắt long lanh của Giang Nghênh Tuyết đầy vẻ tha thiết, nói chuyện rất lễ phép.

Kim Hà đánh giá Giang Nghênh Tuyết một lượt.

Có tiền không kiếm thì là đồ ngốc, bây giờ nhà nào được nhìn thấy tiền mặt chứ.

"Việc tiện tay, không cần nhiều vậy đâu.

Một tháng đưa tôi một đồng là được rồi nhưng lương thực thì cô tự mang.

Nói trước, tôi nấu rồi mà cô không muốn ăn, lương thực lãng phí thì tôi không đền đâu!"

Kim Hà là người tính toán chi li, nói khó nghe thì là keo kiệt.

Nhưng bà không thích chiếm tiện nghi của người khác, cho dù ba năm đồng này đối với Giang Nghênh Tuyết chẳng là gì, Kim Hà cũng phải tự thấy thoải mái trong lòng.

Giang Nghênh Tuyết hiểu rõ tính cách của hai mẹ con nhà này, cũng không mặc cả với bà nữa: "Được! Sau này làm phiền dì rồi.

"

Kim Hà thấy Giang Nghênh Tuyết chỉ cười với mình, trong lòng thầm nghĩ cô gái nhỏ này sao lại có vẻ ngốc nghếch vậy.

Nhưng dù sao cũng không ai đánh người đang cười, cô gái nhỏ này xa quê đến đây cũng không dễ dàng, giọng điệu của Kim Hà không khỏi chậm lại một chút:

"Cô ngủ chung giường với tôi hay muốn ở một mình một phòng?"

Khi xây ngôi nhà này, ai có thể ngờ rằng cha của Tần Việt lại ra đi sớm như vậy, lúc đó nghĩ đến việc sau này sẽ có cả con trai và con gái, nhà họ Tần có ba phòng và ba chiếc giường, chỗ ngủ nhiều vô kể.

Tất nhiên Giang Nghênh Tuyết hy vọng có phòng riêng của mình: "Dì ơi, con tự dọn dẹp một phòng để ở nhé.

"

Kim Hà vẫy tay, chỉ vào một phòng bên: "Vậy thì ở phòng đó đi, cô cứ để đồ đạc vào trước, sau này tự mình từ từ dọn dẹp rồi ở.

"

"Cảm ơn dì.

"

Giang Nghênh Tuyết về phòng để hành lý, lập tức đếm tiền đưa cho Kim Hà: "Dì ơi, đây là tiền tháng này, chúng ta bắt đầu tính từ tối nay nhé.

"

Bữa trưa hôm nay cũng không có phần của cô, Giang Nghênh Tuyết rất tự giác trở về phòng ăn bánh quy đào.

Kim Hà thấy Giang Nghênh Tuyết vào phòng bên, không khỏi lải nhải với Tần Việt:

"Cô gái nhỏ này khá lịch sự, cứ gọi dì ơi dì à, tốt hơn nhiều so với một số thanh niên trí thức khác.

"

Nhiều thanh niên trí thức mới đến đều coi thường người dân quê, hếch mũi lên nhìn người khác.

"Vâng.

" Tần Việt gật đầu, gắp thức ăn vào bát.

Cuộc sống của nhà họ Tần hiện tại cũng tạm ổn, bữa trưa này Kim Hà làm đầy đủ dinh dưỡng, hầm một nồi cà tím lớn.

Kim Hà liếc nhìn: "Con gắp gì vậy, có ai giành ăn với con à?"

Tần Việt không nói gì, múc đầy một bát thức ăn rồi cầm một chiếc bánh ngô, mang vào phòng cho Giang Nghênh Tuyết.

Kim Hà tức đến nghẹn, người ta đã nói bắt đầu tính từ tối nay rồi mà?

Bánh ngô cũng là tiền đó!

Mặc dù thôn dân đều nói rằng cậu trai này ngày thường không đủ chính khí nhưng Tần Việt ở trong làng không làm mất mặt cha mình, hiện tại anh đã trở thành tiểu đội trưởng, luôn thích giúp đỡ các xã viên.

Kim Hà cũng không nghĩ đến những khía cạnh khác, bởi vì trong lòng bà, con trai bà là một khúc gỗ không biết yêu đương, nếu không thì đã không đến hai mươi lăm tuổi mà vẫn còn độc thân.

Tần Việt mang cơm đến cho Giang Nghênh Tuyết, vào phòng thấy Giang Nghênh Tuyết đang ăn bánh quy đào: "Hóa ra là ăn đồ ngon, cái này thì sao?"

Giọng điệu nói đùa của anh cũng cứng nhắc, mang theo sự trêu chọc nồng đậm, còn có chút hung dữ, trong làng hễ cô gái hay trẻ con nào da mặt mỏng một chút nhìn thấy anh thì đều tránh xa.